Dưới tình thế cấp bách, Trình Danh Chấn cũng bất cứ giá nào rồi, rõ ràng là biết mình chưa chắc là địch thủ của đối phương, nhưng vẫn thúc ngựa nghênh chiến. Lúc này lại là Uất Trì Kính Đức cướp được trên nước, nhưng bởi vì trước đó đã có tư tưởng hiểu rõ khí lực của Uất Trì Kính Đức, nội tạng của Trình Danh Chấn không bị chấn động quá lớn, chuyển giáo dài sang một bên, trở tay một đao chém vào sau gáy của Uất Trì Kính Đức.
- Uy?
Uất Trì Kính Đức chấn động. Không phải là bởi vì võ nghệ của đối phương, mà là bởi vì đao thế kia rất quen thuộc. Trước đây thật lâu, y phụng mệnh của Lưu Vũ Chu giả trang người Đột Quyết, khi đi nghĩ cách cứu viện huynh đệ A Sử Na, từng giao qua mấy chiêu với Bác Lăng Đại Tổng Quản Lý Trọng Kiên, không phân ra thắng bại, nhưng từ trong đó đã có được lợi ích không nhỏ. Giống như Trình Danh Chấn, giáo dài trong tay Lý Trọng Kiên chỉ là bài trí, công phu toàn bộ đặt ở trên đao. Có mấy chiêu trong đó sử dụng không hề khác với Trình Danh Chấn
Không đợi y cân nhắc rõ ràng nguyên do trong đó, Trình Danh Chấn đã lại lần nữa đẩy chuyển vật cưỡi, mang theo thân binh của mình giết lên. Uất Trì Kính Đức thầm kêu một tiếng đã nghiền, dẫn dắt kỵ binh nghênh đón, cùng đối phương giết làm một đoàn. Lục tục có kỵ binh của Lưu Vũ Chu quân chạy tới, lục tục cũng có kỵ binh của Minh Châu Doanh tới tiếp ứng. Vương Nhị Mao vốn đã thoát đi tìm đường sống, thấy Trình Danh Chấn bên này căng thẳng, cũng quay đầu ngựa, lại lần nữa nhảy vào chiến đoàn.
Địch ta song phương hỗn chiến cùng một chỗ, một hồi là Trình Danh Chấn đấu với Uất Trì Kính Đức, trong chốc lát là Vương Nhị Mao đại sát tứ phương. Trong chốc lát là Uất Trì Kính Đức đuổi giết Vương Nhị Mao, trong chốc lát là Trình Danh Chấn và Trương Cẩn song chiến với Uất Trì Kính Đức. Giết chỉ chốc lát, tướng sĩ Minh Châu Doanh không chịu nổi, bọn họ dù sao không phải chuyên trách kỵ binh, võ nghệ và vật cưỡi đều xa không kịp kẻ thù. Toàn bộ dựa vào huynh đệ đồng lòng, mới miễn cưỡng không bị Uất Trì Kính Đức đánh tan.
- Gió nhanh, xé hô!
Hai ngựa giao qua trong nháy mắt, Trình Danh Chấn độc bổ hai đao, quát to với Vương Nhị Mao, thúc ngựa bỏ chạy. Trương Cẩn, Vương Nhị Mao và huynh đệ khác đuổi theo sau, lấy ra “xé gió” trong lục lâm, sau đó chạy trốn không quay đầu lại. Kỵ binh dưới trướng Uất Trì Kính Đức chặn lại không được, đành phải đi theo mông phía sau hô to gọi nhỏ. Đợi Uất Trì Kính Đức chuyển vật cưỡi lại, Vương Nhị Mao lại trốn ra hơn một trăm bước rồi.
- Vô sỉ!
Uất Trì Kính Đức tức giận mắng, dùng sức thúc mạnh vào Ô Truy, lại lần nữa từ phía sau lưng giết lên. Tọa kỵ của y là con ngựa khỏe ngàn dặm mới tìm được, tốc độ vượt xa các chiến mã khác. Đuổi theo đuổi theo, đám người Trình Danh Chấn liền trốn không thoát, đành phải lại lần nữa quay lại nghênh chiến. Đợi thân binh của Uất Trì Kính Đức lại lao đến, thì Trình Danh Chấn đang nghênh chiến với Uất Trì Kính Đức, những người khác đủ khí lức tiếp tục nghênh chiến nhóm thân binh kia.
Uất Trì Kính Đức yêu quý thuộc hạ, không thể không phân thân cứu giúp. Trình Danh Chấn lại ra chiêu giả, lại lần nữa chạy trốn. Cứ chạy cứ chạy, song phương địch ta lại đi sai phương hướng rồi. Hóa ra là Vương Nhị Mao liều mạng từ ngoài núi dẫn Uất Trì Kính Đức lên ngọn núi, hiện tại hoàn toàn chuyển quay lại, hai người Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao mang theo hơn mười người tàn binh từ ngọn núi xông ra ngoài núi, ý đồ hội hợp cùng đại đội nhân mã mai phục tại nơi nào đó trên núi. Uất Trì Kính Đức thì mang theo mấy chục thân binh có kỹ thuật cưỡi ngựa tốt đuổi theo không bỏ, còn để lại hơn hai ngàn tinh nhuệ toàn bộ ở giữa sơn cốc.
- Có gan đừng chạy.
Uất Trì Kính Đức la to, hổn hển.
- Có gan thì đuổi tiếp.
Vương Nhị Mao thua người không thua miệng, thở hào hển đáp lại. Vừa rồi hỗn chiến, trên người gã đã trúng vài chiêu, thua là thua bởi Uất Trì Kính Đức, bởi vì có áo giáp bảo vệ, mới không ảnh hưởng đến xương cốt. Nhưng toàn thân không một chỗ nào là không đau, sớm đã không còn khí lực nghênh chiến nữa rồi.
- Nhanh chân bỏ chạy, ngươi còn xứng là tướng quân sao?
- Vậy cũng còn mạnh hơn so với ngươi, sĩ tốt mất hết, toàn bộ dựa vào cái dũng của thất phu!
E sợ cho Uất Trì Kính Đức quay đầu hội hợp với kỵ binh dưới trướng, Trình Danh Chấn tiếp tục miệng lưỡi trơn tru. Nơi này đã cách địa điểm hắn thiết lập phục binh không xa. Năm nghìn tinh nhuệ ngăn không được đại đội kị binh nhẹ, nhưng bao quanh vây lên, vây Uất Trì Kính Đức và mấy người đi theo y, cũng không phải việc khó gì.
Đang lúc song phương đều mệt mỏi sức cùng lực kiệt, đoạn đường đồi nghiêng lại vọng tới tiếng gào to:
- Uất Trì hắc tử, đừng ức hiếp huynh đệ bổn gia ta, Trình gia gia ngươi đến rồi!
Thanh âm chưa dứt, một người một con ngựa đã vọt tới phụ cận, lao qua hai người Trình Danh Chấn và Vương Nhị, lao thẳng tới chỗ Uất Trì Kính Đức.
- Trình tứ ca!
Vương Nhị Mao hô to, vừa sợ vừa mừng:
- Cẩn thận, tên hắc tử đó lợi hại lắm.
- Đã sớm nghe danh hiệu của hắn rồi.
Trình Tri Tiết cười cười, coi thường không thèm để ý nói. Luận võ nghệ, thế gian này y chỉ thuần phục Tần Thúc Bảo. Năm đó quân Ngõa Cương Binh thất bại, Vương Thế Sung phái mấy chục viên tướng lĩnh đuổi giết. Y ôm Bùi Hành Nghiễm hôn mê bất tỉnh xông qua trận vây khốn, sau đó nghênh ngang rời đi. Nếu không phải tên phá gia chi tử Lý Mật kia hủy cơ nghiệp Ngõa Cương, danh hiệu đệ nhất thiên hạ võ tướng chính là Trình Tri Tiết y đấy. Uất Trì hắc tử ngay cả Biên nhi đều không dính nổi. Thấy Trình Giảo Kim nửa đường giết ra, Uất Trì Kính Đức không khỏi trong lòng căng thẳng, chậm rãi mang vật cưỡi, thấp giọng hỏi:
- Tặc tử, ngươi không phải bị vây khốn ở Phần Dương sao? Sao lại đến đây trợ quyền cho người ta thế?
- Chủ tử Lưu Vũ Chu của ngươi xứng để ta ra tay sao? Thành Phần Dương đã bị vây hãm rồi, tên ngu ngốc ngươi không ngờ chạy đến đây liều mạng với người ta.
Trình Tri Tiết mới nói xong, có thể đánh vào sĩ khí của đối phương, dùng không chút do dự.
Uất Trì Kính Đức không rõ ý tưởng, trong lòng vô cùng kích động. Bên cạnh Lưu Vũ Chu không còn mấy tướng lĩnh có thể xuất thủ, mình lại mang theo kỵ binh chậm chạp chưa về, trong thành quân tâm đại loạn, bị quân Đường thừa dịp hư mà vào khả năng không phải là không có. Nghĩ như vậy, trong lòng của y càng thêm hận Trình Danh Chấn, khoát tay áo, thấp giọng nói:
- Trình Tri Tiết, ta với ngươi mỗi người theo một chủ, không oán không cừu. Phần Dương bị ngươi đánh hạ, không có gì đáng hận. Nhưng tên tiểu tử kia giết huynh đệ ta, hủy anh danh một đời ta, hôm nay ta nhất định phải giết hắn rửa nhục. Ngươi tránh ra, nếu không ta đành phải liều mạng!
- Ngươi từng thấy bút nào viết ra hai chữ Trình không?
Trình Tri Tiết nào chịu như vậy, Uất Trì Kính Đức càng tức giận, ông càng phải nhân cơ hội lớn khiêu khích:
- Đừng nói nhảm, xem giáo!
Dứt lời, kẹp bụng ngựa, lao về phía Uất Trì Kính Đức. Uất Trì Kính Đức cầm giáo đón đỡ, một tay cầm giáo đẩy mũi giáo của đối phương, tay kia rút roi sắt ra đập. Trình Tri Tiết sớm có chuẩn bị, không chút hoang mang giơ đại phủ lên đỡ, chỉ nghe “keng” một tiếng giòn tan, hoa lửa bắn tung tóe, chiến mã của hai người lảo đảo hai cái, lại lần nữa tách ra.
Uất Trì Kính Đức không chịu thúc ngựa chiến tiếp, nhân cơ hội nhằm về phía Trình Danh Chấn đang đứng đằng xa xem náo nhiệt. Không đợi vọt tới đã lao ra một con tuấn mã, Tần Thúc Bảo ở trên lưng ngựa một tay cầm giáo, một tay nhấc giản, cười mắng:
- Ngu xuẩn, đều bị người ta vây trong bánh sủi cảo rồi mà còn chưa tỉnh ngộ. Ngươi xem một chút, trên sườn núi có bao nhiêu người!
Uất Trì Kính Đức vung giáo đẩy đòn công kích của Tần Thúc Bảo ra, thừa dịp lúc chiến mã giao qua, ngẩng lên nhìn xung quanh, chỉ thấy sau núi đá, trong bụi cỏ, đầu người nghìn nghịt giơ cao mâu, bảo vệ hai người Trình Danh Chấn, Nhị Mao vào giữa. Lại quay đầu lại, phát hiện huynh đệ của mình đang thưa thớt theo tới, một đám mệt mỏi mồ hôi ướt đẫm, khỏi phải nói giục ngựa xung trận, đối phương giết trước mặt, có thể còn lực tự bảo vệ mình hay không vẫn còn là nghi vấn.
- Thúc Bảo huynh, Sĩ Tín huynh, Tần vương điện hạ, các ngươi tới rồi.
Trình Danh Chấn tách ra đám người, chạy về phía đội bạn, chắp tay.
- Còn chẳng phải lo lắng ngươi sao.
La Sĩ Tín cười xem thường.
- Ngay cả Tần vương ngươi cũng dám điều động, to gan lớn mật nhỉ?
- Mạt tướng chỉ muốn bắt tên hắc tử này, không nghĩ tới sẽ kinh động Tần vương điện hạ!
Trình Danh Chấn đương nhiên không dám thừa nhận mình có cố ý tạt nước bẩn trên đầu mình, cười ha hả với mọi người:
- Điện hạ chớ trách, cũng may đã ngăn được tên hắc tử này
- Không ngại, không ngại!
Lý Thế Dân vẫn luôn đau đầu vì Uất Trì Kính Đức, họa lớn trong lòng sắp được giải quyết, có sai lầm gì cũng bao dung.
- Ta cũng là vì người này mà đến, giỏi cho một hổ tướng, chỉ có đầu phục lầm chủ công rồi.