Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 620 - Chương 264: Cao Chót Vót (11).

Chương 264: Cao chót vót (11).

- Điện hạ không có dẫn binh tấn công Phần Dương sao?

Trình Danh Chấn ngây cả người, hỏi.

- Thái Tử huynh chinh chiến nhiều năm, trông mong đúng là hôm nay, ta cần gì phải tranh giành với y? Có hắc tử này, Cô đủ hài lòng rồi.

Lý Thế Dân cười cười, vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn.

Trình Danh Chấn lại sửng sốt, ánh mắt có chút hoảng hốt. Nếu sự thật như thế, mình lúc trước còn đích xác nhìn lầm Tần vương rồi. Nhưng có một số việc trong lòng có thể nghĩ ngoài miệng lại không thể nói. Cười cười, gật đầu nói:

- May điện hạ tới cứu viện đúng lúc, nếu không ta thật sự là không có biện pháp với gã đấy. Tên này một khi đấu thì chẳng màng sinh mạng.

- Giao cho Thúc Bảo là được rồi.

Tần vương Lý Thế Dân cười hạ lệnh cho thuộc hạ. Lần trước hắc tử này tập kích ta, may có Thúc Bảo huynh tiến đến hộ giá. Nhưng bởi vì ta, Thúc Bảo huynh không thi triển gì đơcj, mà tên này nhân cơ hội đánh ba roi, mới trả được hai giản, còn kém một chút, nay để Thúc Bảo đòi lại thiệt thòi đi.

- Lại không đánh vào người, không phải là bị hắn ngăn cản sao?

Uất Trì Kính Đức thấy kẻ thù chuyện trò vui vẻ, căn bản không để mình vào mắt, hầm hừ xen mồm:

- Có gan, chúng ta đánh một trận. Nếu ta thắng Tần tướng quân một chiêu nửa thức, các ngươi mở đường cho ta, thả ta và các huynh đệ ta quay về Phần Dương. Nếu, ta thua, đầu ta là của ngươi. Về phần các huynh đệ, xin hãy thả họ về quê.

- Được!

Lý Thế Dân cười lớn hứa hẹn.

- Vỗ tay thề!

Uất Trì Kính Đức rèn sắt khi còn nóng.

- Vỗ tay thề!

Lý Thế Dân đáp ứng, cười ha hả xòe tay ra. La Sĩ Tín không giữ được, đành phải đi qua. Uất Trì Kính Đức vô cùng khinh thường nhìn gã một cái, thúc đến trước ngựa Lý Thế Dân vỗ ba cái, sau đó đẩy vật cưỡi ra, quay về phía các huynh đệ của mình, hô:

- Các ngươi đều nhìn thấy, hôm nay là ta cùng Tần tướng quân luận bàn. Sinh tử dựa vào bản lĩnh, thua không được oán. Lục Tướng quân đêm qua hỏi ta, chúng ta đang làm gì đó? Ta cũng không trả lời được y. Hôm nay chúng ta đã lâm vào tuyệt địa, xem như đã tận trung vì Định Dương Khả Hãn rồi. Từ nay về sau, bất kể ta sống hay chết, mọi người về nhà sống đi!

Dứt lời, mặc kệ các huynh đệ khóc lóc cầu xin, thúc ngựa trước tới khiêu chiến Tần Thúc Bảo. Tần Thúc Bảo tuổi so với Uất Trì Kính Đức lớn ước chừng hơn hai mươi tuổi, tâm tình sớm không nóng nảy như đối phương, cười ha hả nhìn Uất Trì Kính Đức báo xong với thuộc hạ, kéo đủ tư thế, mới chậm rãi tiến lên, dùng giáo dài làm tư thế “Mời”.

Đã ý định tìm chết Uất Trì Kính Đức cười cười, nâng giáo thăm dò phía đối phương. Sau đó thúc Ô Truy, lao đến nhanh như chớp. Một chiêu của Tần Thúc Bảo đón thế tới của Uất Trì Kính Đức, lật tay đâm lại một giáo, Uất Trì Kính Đức lắc mình né qua, một tay vung roi, đụng vào thiết giản của Tần Thúc Bảo.

Hai người cùng kêu lên, chạy đi mấy bước, lại thúc ngựa lao qua. Đám người Vương Nhị Mao, Trình Danh Chấn, Lý Thế Dân, La Sĩ Tín, Trình Tri Tiết vỗ tay ủng hộ, nhìn mà hoa mắt. Hai người đang chém giết đều là danh tướng đương thời, một chìm đắm võ học nhiều năm, đã đạt tới độ tuyệt hảo, một ngộ tính kinh người, cộng thêm thể cốt cường tráng, giết đến kỳ phùng địch thủ, khó phân thắng bại.

Sau hai mươi chiêu, Tần Thúc Bảo bởi vì nguyên nhân tuổi tác, trên trán đã xuất hiện mồ hôi to như hạt đậu. Uất Trì Kính Đức cũng bởi vì lúc trước đã đánh qua vài trận, thể lực đã không đủ, thở hổn hển. Hai người nhìn nhau, lại lần nữa giục ngựa xông lên. Uất Trì Kính Đức giành trước đâm ra một giáo, bất hạnh thất bại. Tần Thúc Bảo hồi giáo ép xuống, ngăn trở cánh tay của Uất Trì Kính Đức, sau đó một tay nâng giản, ra sức chụp vào gáy đối phương.

Nhẹ nhàng cười, Uất Trì Kính Đức buông giáo dài ra, nghển cổ chịu lực. Tuy rằng một lòng ngóng nhìn Tần Thúc Bảo thắng, mọi người xem cuộc chiến cũng nhịn không được nữa cùng thét lên kinh hãi, tiếc hận nhắm hai mắt lại. Đợi khi mọi người mở mắt ra, chỉ thấy Uất Trì Kính Đức vốn nên phơi thây chiến trường giống như uống rượu say rượu, ở trên lưng ngựa lảo đảo, nhưng đầu không bị đập nát. Tần Thúc Bảo thì một tay giơ kim giản, tay còn lại băng bó cánh tay của mình, cười khổ không ngừng.

- Thúc Bảo huynh!

Lý Thế Dân xông ra đầu tiên, hai tay kéo chiến mã của Tần Thúc Bảo. Tần Thúc Bảo chậm rãi phun ra ngụm máu, lộ vẻ sầu thảm cười.

- Không sao, dùng sức quá lớn, cánh tay bị dãn rồi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe ngay.

- Hắc tử kia!

La Sĩ Tín đau lòng Tần Thúc Bảo, tiến lên giữ chặt vật cưỡi của Uất Trì Kính Đức, vung quyền liền đánh. Trình Tri Tiết giơ tay ngăn lại, thấp giọng quát:

- Đừng đánh nữa, trong lòng của hắn đã đủ khổ sở rồi. Thằng nhãi này, không ngờ chuẩn bị chết thay Lưu Vũ Chu. Lưu Vũ Chu chẳng qua chỉ là một con chó mà người Đột Quyết nuôi dưỡng thôi, có đáng giá để ngươi vì hắn như thế không?

- Đừng quấy rầy hắn, để hắn nghỉ một lát đi!

Tần Thúc Bảo lại ói ra non nửa ngụm máu, cười dặn dò. Lý Thế Dân bị hoảng sợ, vội vàng đỡ Tần Thúc Bảo xuống ngựa, thân thiết hỏi:

- Thúc Bảo huynh, thế nào, có cần mời lang trung đến không!

- Không gì, chỉ là lớn tuổi thôi.

Tần Thúc Bảo mặt vàng như nến, có nén sự khó chịu ở ngực. Không muốn giết một người khoanh tay chịu chết, ông đã thu một đường giản kia, tương đương đã tự đánh kí lực vào mình, khó tránh khỏi nội tạng sẽ bị tấn công. Nhưng nhiều năm chinh chiến như vậy, ông không chịu tổn thương gì nhiều lắm.

Qua rất lâu, Uất Trì Kính Đức rốt cục giống nằm mơ mở to mắt. Đầu tiên nhìn huynh đệ của mình, sau đó lại nhìn Tần Thúc Bảo khóe miệng đầy vết máu, nhảy xuống ngựa, nạp đầu quỳ gối.

- Ân của Tần tướng quân nương giản, ngày khác chắc chắn hồi báo!

- Ngươi, ngươi không thật sự bại bởi ta!

Tần Thúc Bảo cười cười, lộ ra hàm răng đỏ máu:

- Nam tử hán đại trượng phu, cũng đừng bà bà mụ mụ nữa. Lưu Vũ Chu khẳng định thủ không được Phần Dương, đi con đường nào, ngươi cũng nên có chủ ý của mình đi.

- Ta...

Uất Trì Kính Đức chậm chạp không đứng dậy. Trận vừa rồi đã bại, việc mang huynh đệ quay về thành đã không có khả năng. Mất đi cánh tay là mình, Lưu Vũ Chu còn chống đỡ tiếp được sao?

- Lúc ta tới, Thái Tử đã chỉ huy công thành. Ngươi không ở trong thành, phỏng chừng Lưu Vũ Chu chống đỡ không được bao lâu!

Giơ tay kéo Uất Trì Kính Đức đến, Lý Thế Dân cười khuyên.

- Ngươi đã chết thay cho hắn, không cần phải chết lần thứ hai nữa. Việc này ngày sau hẵng nói, hôm nay, tới Doanh Châu ta cùng Tần Nhị ca uống một chén rượu, như thế nào?

Dứt lời, không đợi Uất Trì Kính Đức đáp lại, quay đầu, lại nhìn về phía tàn binh dưới trướng Uất Trì Kính Đức, hô:

- Hôm nay đoàn người đều mệt mỏi rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Trước tiên đi vào trong doanh của ta uống một chén rượu, ngày mai là đi hay ở, ta không miễn cưỡng các người.

Bọn kỵ binh trước bị Vương Nhị Mao dẫn chạy chết khiếp, sau lại bị Trình Danh Chấn ngăn ở đoạn đường sườn núi này, bên cạnh còn có đám người Tần Thúc Bảo như hổ rình mồi, trong lòng đã sớm không còn nghĩ đến may mắn sống sót nữa. Giờ phút này nghe Tần vương bất kể hiềm khích lúc trước, thẳng thắn thành khẩn có lời mời, lập tức thở phào nhẹ nhõm nhảy xuống ngựa, mồm năm miệng mười đáp ứng nói:

- Tạ ơn ý tốt của Tần vương. Chúng ta nguyên đi cùng Uất Trì tướng quân vào trong doanh nghỉ ngơi và chỉnh đốn!

- Trình Tướng quân, trận chiến hôm nay, ngươi cũng có công. Cùng nhau vào trong doanh uống chén rượu đi?

Lý Thế Dân hài lòng gật gật đầu, ánh mắt lại chuyển hướng bên Minh Châu Doanh.

Trình Danh Chấn bản năng muốn cự tuyệt, lại nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của đám người Trương Cẩn, do dự một chút, cười chắp tay.

- Đa tạ Tần vương ưu ái, ta sao dám không theo!

- Ha ha, sảng khoái, hôm nay thật sự là sảng khoái!

Lý Thế Dân cười to, tay trái nâng Tần Thúc Bảo, tay phải kéo lấy Uất Trì Kính Đức, bỏ quên vật cưỡi, đi nhanh. Trình Tri Tiết nhìn bóng dáng này xoay người lại, áy náy nói với Trình Danh Chấn:

- Điện hạ năm nay mới chỉ hai mươi ba tuổi, khó tránh khỏi có suy xét không chu toàn. Nhưng Trình mỗ đã thấy trong các hào kiệt, trí tuệ khí độ, không người nào có thể bằng.

- Ừ. Đúng là như thế!

Trình Danh Chấn cười đáp lại. Nhưng trong lòng cảm thấy có một số việc đơn giản không giống mặt ngoài như vậy, nhưng mà, rốt cuộc phức tạp ở nơi nào, hắn lại nói không rõ ràng.

Đội ngũ hai canh giờ trước liều đến ngươi chết ta sống lúc này hợp lại làm một, chậm rãi đi ra khỏi sơn cốc. Người của song phương bị thương được nâng đi vào giữa đội ngũ, người chết trận được dùng chăn mỏng bọc thây, đặt lên lưng ngựa. Khi còn sống họ từng là kẻ thù, sau khi chết lại được đồng quy ốc thổ. Cứ đi, cứ đi, không biết là người này khởi đầu, các tướng sĩ lại bắt đầu ngâm nga bài dân ca kia. “Nam nhi nam nhi kẻ đáng thương, đầu một nơi thân một nẻo trong mương máng, xương trắng trước trận không người nhận, vợ con chỉ được gặp trong mộng. Nam nhi nam nhi kẻ đáng thương, xuân qua thu lại chàng không về, trong nhà cốc đậu không người thu....”

Chú thích: Trong lịch sử, võ nghệ của Trình Tri Tiết cao hơn trong Diễn nghĩa. Tư Trị Thông giám ghi lại, lúc ấy Bùi Hành Nghiễm bị thương, Trình Tri Tiết ôm hắn, trên đùi bị quân địch dùng giáo dài xuyên thủng, nhưng vấn túm lấy giáo dài, lật tay đâm chết người, phá vây mà ra.

Bình Luận (0)
Comment