- Điện hạ không có dẫn binh tấn công Phần Dương sao?
Trình Danh Chấn ngây cả người, hỏi.
Lưu Vũ Chu ở thành Phần Dương trông mong tin vui của Uất Trì Kính Đức như trông mong sao trông mong ánh trăng, ai ngờ chờ đến cuối cùng, lại nhận được tin tức toàn quân bộ phận Uất Trì Kính Đức bị diệt, y quá khiếp sợ, sao còn dũng khí đánh với Lý Kiến Thành? Đành phải mở cửa Bắc môn, dẫn dắt tàn binh dưới trướng bỏ thành mà đi.
Lý Kiến Thành lãnh binh ngày đêm kiêm trình đuổi theo ra mấy trăm dặm, thừa cơ thu phục hai quận Nhạn Môn, Mã Ấp. Tận đến khi đuổi tới sông Tiểu Kim, nhìn khắp nơi không còn thấy thôn trại người Hán nữa, sợ trúng mai phục của bộ tộc Đột Quyết, mới hạ lệnh gõ minh kim quay về. Trải qua trận chiến này, Hà Đông đạo ngoại trừ một phần nhỏ quận Định Tương ra, toàn bộ đã quy về bản đồ nhà Hán. Uy hiếp của phương bắc nước Đại Đường đã diệt hết, cuối cùng có thể với tay ra toàn lực tranh giành Trung Nguyên rồi.
Tin chiến thắng truyền quay lại Trường An, Lý Uyên mừng rỡ, hạ lệnh trọng thưởng toàn bộ tướng sĩ tham chiến, tăng thêm ngàn hộ thực ấp cho hai con trai. Lý Thế Dân thượng biểu tạ ơn, tự nói không dám tranh công với huynh trưởng, nguyện lấy ngàn hộ thực ấp để chuộc tội chống lại Đại Đường cho Uất Trì Kính Đức. Lý Uyên nhìn thấy biểu chương, trong lòng vô cùng vui mừng, liền thuận tay thưởng chức vị Tứ phẩm tướng quân cho Uất Trì Kính Đức, nghe hiệu lệnh của Tần vương.
Sau đó, Lý Uyên tiếp thu đề nghị của hai người Binh bộ Thượng thư Khuất Đột Thông và Hữu Phó Xạ Bùi Tịch lấy Thái Tử Lý Kiến Thành làm chủ soái Bắc Lộ quân, Hà Gian Vương Lý Hiếu Cung làm chủ soái Nam lộ quân, Tần vương Lý Thế Dân làm chủ soái Tây lộ quân, phân công nhau càn quét bảo trại, loạn phỉ. Vua giặc cỏ trong loạn thế sao có thể chống lại đả kích của quân chính quy? Không tới ba tháng là bị thu thập sạch sẽ. Cũng vào thời gian này, đám người Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao, Trương Cẩn, Vương Phi cái cũng nước chảy bèo trôi, dễ dàng dựng lên không ít công lao, chức vị liên tiếp thăng lên. Đặc biệt Vương Tường Nhị Mao, trong lúc vô tình đặt lên quan hệ thân thích với Võ Sĩ Hoạch có hức vị rất tốt trong triều, không ngờ cũng mò được một tước vị Khai Quốc Hầu, thực ấp gia tăng tới hơn bảy trăm hộ.
Nhưng ngựa chiến cấp bách, mọi người không có thời gian về quê nhà, chỉ trong những bức thư gửi về quê nhà đều tràn ngập niềm vui sướng. Các nữ nhân ở quê nhà biết trượng phu có thể kiến công lập nghiệp hay không thì phải xem vào thời gian này rồi, không dám làm phiền đến bọn họ, bèn vừa viết thư ân cần hỏi han, vừa cố gắng xử lý việc nhà gọn gàng ngăn nắp.
Đến tháng bảy năm Võ Đức thứ ba, phía nam Hoằng Nông, phía tây Trường Thành, tất cả thế lực phản loạn cảnh nội Đại Đường đều tan thành tro bụi. Trận chiến chinh phạt của Vương Thế Sung cũng được nâng lên, dựa theo đề nghị của cứ tâm phúc mưu thần Trưởng Tôn Thuận Đức, Lý Uyên triệu hồiThái Tử về kinh sư trấn thủ, mệnh Tần vương Thế Dân thống lĩnh mười lăm vạn đại quân xuất quan hướng đông, quân tiên phong thẳng hướng Lạc Dương.
Từ lúc quân Đường toàn lực đối phó Lưu Vũ Chu, Vương Thế Sung sẽ dự đoán được sẽ có một ngày như vậy. Cho nên trước khi xuất kích, đem cảnh nội Hà Nam diệt trừ nhóm thế lực Trương Bảo Tướng, Lý Công Khanh nhất nhất chống đỡ Đại Đường. Giờ phút này thấy khí thế quân Đường hung hãn, cũng điểm binh mã cả nước, tây tiến nghênh chiến.
Song phương vừa mới giao thủ, thực lực cả hai đã bộc lộ ra rõ ràng.dưới trướng Lý Thế Dân có các tuyệt thế dũng tướng Tần Thúc Bảo, Trình Tri Tiết, La Sĩ Tín, văn có những mưu thần hạng nhất Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối …, thế tấn công sắc bén không thể đỡ. Mà trái lại dưới trướng của Vương Thế Sung ngoại trừ tướng đầu hàng Đơn Hùng Tín Ngõa Cương ra, còn lại hầu hết là huân quý của triều Tùy cũ. Duy nhất có soái tài độc chắn một mặt là Bùi Nhân Cơ, còn bị y lấy tội "Mưu phản" dò xét cả nhà. Bởi vậy nơi chốn trứng chọi đá, bị quân Đường làm cho không còn lực để trả đòn.
Nhìn thấy tình thế tốt như vậy, Lý Thế Dân lập tức điều chỉnh chiến lược. Tự mình mang chủ lực bức đại quân của Vương Thế Sung, sau đó lặng lẽ phái ba người Tần Thúc Bảo, La Sĩ Tín, Trình Tri Tiết mỗi người suất lĩnh một bộ binh mã vượt qua Tị Thủy, càn quét toàn cảnh Đại Trịnh quốc. Các quận Hà Nam ngoại trừ phụ cận Lạc Dương ra, nguyên bản liền đều là địa bàn của Ngõa Cương Quân. Sau khi Lý Mật Binh bại, tướng lĩnh địa phương bị bức bách bất đắc dĩ, mới tiếp nhận sự tiết chế của Vương Thế Sung. Nhưng Vương Thế Sung xưa nay dùng người chỉ là người thân, xưa nay không hề có chút ân trạch nào với tướng cũ Ngõa Cương. Giờ phút này Tần Thúc Bảo, Trình Tri Tiết, La Sĩ Tín và bằng hữu cũ lĩnh quân đến tấn công, không thể cam lòng cùng với đồng nghiệp ngày xưa tự giết lẫn nhau, cùng ra mở cửa thành, trực tiếp đổi màu cờ.
Cuối tháng bảy, đại tướng Trương Công Cẩn dẫn dắt ba vạn binh mã đầu hàng Tần Thúc Bảo. Tháng Tám, tướng phòng giữ Đặng Châu tiếp nhận La Sĩ Tín vào thành. Tháng chín, đại tướng Điền Toản lấy hai mươi lăm châu dưới trị hạ của mình làm lễ vật dâng tặng đi theo Trình Tri Tiết tiến vào Đường doanh. Tới tháng mười, Lạc Dương gần như biến thành cô thành, chỉ vẹn vẹn có Hổ Lao, Nguyên Vũ và vài cữ điểm hữu hạn. Bởi vì tường thành cao lớn, tướng phòng giữ lại là huynh đệ ruột của Vương Thế Sung mới miễn cưỡng không bị mất đi. Nhưng đường đi thông Lạc Dương lại bị Trình Danh Chấn mang binh tập kích quấy rối, đoạn khi thông, thư cầu cứu liên tiếp được đưa lên bàn của Vương Thế Sung, lương thảo lại không được vận chuyển đến.
Về việc này, Vương Thế Sung cũng hết sức nôn nóng, chủ động ra mặt, cách Lạc Thủy giảng hòa với Đại Đường, nguyện lễ tận thần, hàng tháng tiến cống. Lý Thế Dân khẽ mỉm cười, lớn tiếng hồi đáp:
- Đại Đường ta chí ở tứ hải, ngươi cố tình cản con đường tiến quân của ta, đương nhiên phải nhất quyết sinh tử! Nếu Vương Tướng quân đã không còn nhuệ khí năm đó, chi bằng đầu hàng, đến Trường An đi khấu kiến phụ hoàng ta, ta khẳng định sẽ bảo vệ phú quý cả đời còn lại cho ngươi. Nếu Vương Tướng quân cố ý muốn chiến, hãy phóng ngựa qua đây, cần gì phải nhiều lời vô nghĩa.
Một lời nói lời ít mà ý nhiều, ngay cả tướng lĩnh trung thành và tận tâm nghe lọt vào trong lỗ tai, cũng cảm thấy Tần vương nói sảng khoái. Hầu Quân Tập khẽ mỉm cười, rút hoành đao ra, giơ cao lên đỉnh đầu, lớn tiếng lập lại:
- Đừng nói nhảm nhiều, Tần vương hỏi ngươi, chiến hay là không chiến?
- Tần vương hỏi ngươi, chiến hay là không chiến?
Thân binh xung quanh đều là lão binh nhiều năm đi theo Lý Thế Dân, sao không đoán ra tâm tư của cấp trên, đều rút hoành đao ra, giơ cao quá đỉnh đầu:
- Chiến hay là không chiến?
Trong chớp mắt, tiếng hô xen lẫn tiếng tiêu tiêu mã minh, lạnh rung gió thu, quét ngang hai bờ sông Lạc Thủy.tướng sĩ Đại Đường nghe thấy, người nào cũng tinh thần chấn hưng, thuộc hạ của Vương Thế Sung hạ nghe xong, lại cảm thấy như tang tóc. Thấy sĩ khí dưới trướng giảm sút, Vương Thế Sung không dám đáp lại, xám xịt đẩy chuyển vật cưỡi, dẫn dắt đại quân quay về Lạc Dương. Thế Dân nhân cơ hội vượt qua Lạc Thủy, Binh lâm bên ngoài thành Lạc Dương.
Trở lại trong thành, Vương Thế Sung càng nghĩ càng tức giận. Vốn quần hùng Ngõa Cương đều là bại tướng dưới tay mình, không biết nguyên nhân gì, sau này lại đầu phục Lý Thế Dân, lại lập tức thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt), làm cho mình nhìn đến bọn họ lại giống như đứng ngồi không yên. Dưới sự phẫn nộ, y mệnh lệnh gọi muội phu của mình Đơn Hùng Tín đến bên mình, thấp giọng phàn nàn:
- Năm đó ở Ngõa Cương Quân, ngươi cũng từng biết hai người Trình Tri Tiết, Tần Thúc Bảo và có chút giao tình với họ. Hiện giờ bọn họ đã giết đến ngoài thành Lạc Dương rồi, ngươi đi theo ta không còn ý nghĩa gì, không bằng ra khỏi thành đầu nhập vào bọn họ đi thôi!
Đơn Hùng Tín nghe vậy sửng sốt, quỳ xuống đất, nước mắt chan chứa nói:
- Ngày xưa ta cùng Tần Thúc Bảo tình như tay chân là không giả, nhưng đây đều là quan hệ cá nhân, hiện giờ cũng là hai nước chi tranh. Nếu Chủ công không tin ta, cứ việc lấy thủ cấp của Đơn mỗ, Đơn mỗ không dám có câu oán hận.
Thấy Đơn Hùng Tín nói quả quyết như vậy, trong lòng Vương Thế Sung đột nhiên cảm thấy rất băn khoăn, đứng dậy, hai tay nâng Đơn Hùng Tín lên:
- Hùng Tín sao lại nói như vậy. Nếu ta không tin ngươi, sao lại hứa gả muội muội cho ngươi? Mau đứng lên, đừng để người khác chê cười. Hôm nay ta chẳng qua là thấy quân địch thế lớn, không đành lòng để Thiếu Nga và ngươi đi theo ta chờ chết thôi.
Thiếu Nga là em gái ruột của Vương Thế Sung, năm đó vì lôi kéo các tướng Ngõa Cương, Vương Thế Sung đem gả cho Đơn Hùng Tín. Sau khi thành thân, hai vợ chồng hiện giờ đã có một đứa con. Đơn Hùng Tín vốn là tâm cao khí ngạo, nghe lời ấy, lại cảm thấy khuất nhục, cười cười, bực tức nói:
- Nếu Thiếu Nga đã gả cho Đơn mỗ, đương nhiên trong lòng hiểu thân làm võ tướng khó tránh khỏi ngày nào đó bị chết trước trận. Nếu chẳng may chiến sự bất lợi, Đơn mỗ sẽ cùng chết với chủ công. Với giao tình năm xưa, đám người Tần Thúc Bảo cũng sẽ không làm khó vợ góa con côi của Đơn mỗ. Chỉ có điều hiện giờ đại cục chưa định, chủ công không cần phải nói những lời ủ rũ, nếu hoài nghi sự trung thành của Đơn mỗ, lại e ngại không thể hạ thủ trước mặt Thiếu Nga, xin cứ cho Đơn mỗ một cây giáo dài, mỗ tự ra ngoài thành đạp doanh, để báo đáp ân đối đãi ngày trước của ân công.
Dứt lời, đẩy tay Vương Thế Sung ra, chạy ra ngoài. Vương Thế Sung khẩn trương một tay giữ chặt em rể lại, rưng rưng nói:
- Hùng Tín, Hùng Tín, ta nhận sai được không. Ngàn vạn lần đừng lỗ mãng, nếu như ngươi thật sự có chuyện, để trẫm làm sao ăn nói với các tướng dưới trướng đây?
Đơn Hùng Tín chần chừ, đúng là vẫn còn không đành lòng khiến Vương Thế Sung khó chịu, dừng bước, thở dài nói:
- Kỳ thật chuyện hôm nay, cũng không phải là không thể nghịch chuyển. Nhớ năm đó ta ở dưới trướng Lý Mật trải qua sát nhập nội thành Lạc Dương, cuối cùng chẳng phải cũng bị chủ công bắt sao? Hiện giờ, quân Đường chỉ mới qua Lạc Thủy, chủ công sao đã có thể loại rồi?
Nhắc tới năm đó dựa vào cô thành Lạc Dương cứng rắn chống đỡ Ngõa Cương Quân, trên mặt Vương Thế Sung lập tức sáng lên. Năm đó thế tấn công của Ngõa Cương Quân không hề yếu kém so với quân Đường lúc này chút nào, nhưng cuối cùng mình vẫn chuyển bại thành thắng. Hôm nay cục diện này nhìn như nguy hiểm, ai biết sẽ không lần thứ hai hồi sinh chứ?
Nghĩ được như vậy, y cười cười, thấp giọng nói:
- Hùng Tín nói đúng, là trẫm hồ đồ rồi. Thành Lạc Dương cao như vậy, trừ phi quân Đường mọc cánh, nếu không tuyệt đối không thể đánh vào được.
Đơn Hùng Tín gật gật đầu, cười an ủi:
- Chỉ cần chủ công không loạn, hơn vạn đại quân bên ngoài mỗi ngày dừng lại đều tiêu hao hơn mười ngàn cân lương thực. Nước Đại Đường cũng là mới lập, chưa chắc có thể xuất ra nhiều lương thảo đến cung cấp tiền phương nhiều như vậy.
Nghe hai chữ “lương thực”, Vương Thế Sung không khỏi lại cau mày.
- Quân Đường tiêu hao thật lớn, chúng ta tiêu hao cũng không ít đâu. Trong nhà kho Lạc Dương đã không còn dư nhiều nữa, đường bên Huỳnh Dương và Quản Thành lại bị tên hại dân hại nước Trình Danh Chấn kia chặt đứt rồi...
- Lương thực trong nhà kho đích xác không nhiều lắm. Nhưng Đoàn gia, Chu gia còn có Tư Đồ gia …
Đơn Hùng Tín ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng nhắc nhở. Di lão di thiếu Đại Tùy trong thành Lạc Dương rất nhiều, nhà nào cũng đều có không ít lương thực dự trữ. Chỉ cần có thể đem sung công, tuyệt đối đủ các tướng sĩ ăn được hơn mấy tháng.
Không chờ gã nói xong, Vương Thế Sung đã lắc đầu liên tục:
- Hùng Tín không nên lỗ mãng, Đoàn gia và Chu gia có công ủng lập, Tư Đồ gia cũng là hậu duệ quý tộc ba đời, danh vọng rất nặng. Cô xưa nay đều dựa vào bọn họ, sao có thể có ý đồ với bọn họ?
Đơn Hùng Tín chướng mắt nhất là hậu duệ quý tộc, nhưng Vương Thế Sung lại coi bọn họ là bảo bối. Quân thần hai người ý kiến không hợp, chỉ trong chốc lát rất mất mặt. Lại trầm tư một lát, Đơn Hùng Tín thở dài, sâu kín nói:
- Như thế, chỉ có thể cưỡng ép khai thông cùng thông đạo Hổ Lao quan rồi. Chủ công đừng vội, để Đơn mỗ nghĩ biện pháp.rình Danh Chấn kia xuất thân lục lâm, chặn đường cướp là lành nghề nhất. Nhưng bày trận mà chiến, chưa đã là sở trường. Nếu Đơn mỗ lĩnh một đội tiêu kỵ binh, lặng lẽ giết ra khỏi thành, hẳn là sẽ tìm được tung tích của hắn…
- Giết hắn thay ta!
Vương Thế Sung vung tay lên, quả quyết nói.