Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 622 - Chương 266: Phù Hoa (2).

Chương 266: Phù hoa (2).

Từ lúc ở ngoài thành Phần Dương thiết kế Uất Trì Kính Đức, đám người Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao đã quy về hiệu lực cho Tần Vương Lý Thế Dân. Nhưng quan hệ giữa song phương vẫn chưa hề sâu sắc thêm, Lý Thế Dân đã sơ lược hiểu tâm tư của Trình Danh Chấn, biết tính cách đối phương yếu đuối, không muốn bị kéo vào tranh đấu giữa phủ Tần Vương và phủ Thái Tử, cho nên cũng không miễn cưỡng. Ngoài ra, Vương Nhị Mao trước mắt đáp lên tuyến Ứng Quốc Công Võ Sĩ Hoạch, mà bản thân Võ Sĩ Hoạch lại là tâm phúc của Lý Uyên, đang chưa thiết thực nắm chắc để hai người Trình, Vương nguyện trung thành hiệu lực cho mình, Lý Thế Dân thà duy trì trạng thái trước mắt với hai người, cũng không muốn liều lĩnh để người bên mình bị phụ hoàng chú ý tới.

Nhưng mà, dù sao Lý Thế Dân cũng là một đại anh hào, lòng dạ khí độ hơn hẳn Thái tử Kiến Thành. Khi biết rõ hai người Trình, Vương không hiệu lực cho mình, vẫn dùng thái độ đối xử bình đẳng Minh Châu Doanh như với dòng chính của mình. Cấp cho nhiều cơ hội biểu hiện, người khác không thể sánh bằng, còn bổ sung lương thảo khí giới, nửa phần không kém dòng chính. Gặp phải xương cứng khó gặm, Lý Thế Dân thà rằng để dòng chính của mình chịu đựng chút tổn thất, cũng không nguyện để Minh Châu Doanh phải chịu. Sau khi đánh giặc xong, cũng không quên cấp một khoản thưởng cho tướng sĩ Minh Châu Doanh.

Cứ thế mãi, trong lòng các tướng sĩ Minh Châu Doanh bắt đầu thấy băn khoăn, bí mật nghị luận, cùng cho rằng Tần vương điện hạ có trí tuệ của Đế vương, đi theo sau một anh hùng như vậy ở trên sa trường chiến đấu, cuộc đời này không hề tiếc nuối. Càng về sau, ngay cả loại người như Trương Cẩn trước nay trong mắt chỉ có một mình Vương Phục Bảo, nay vì khí độ của Tần vương mà bị thuyết phục, vài lần lén lút tìm Trình Danh Chấn, khen ngợi Tần vương là anh chủ khó có được.

- Tần vương là người tài đương thời, điểm ấy không thể nghi ngờ.

Trước mặt đám người Trương Cẩn, Trình Danh Chấn không chút nào che giấu thiện cảm của mình đối với Tần Vương Lý Thế Dân.

- Chỉ tiếc sinh muộn vài năm, nếu không...

Không cần nói tiếp, mọi người cũng hiểu. Trương Cẩn ngẫm nghĩ một chút, vẫn như có chút không cam lòng, thở dài, thấp giọng nói:

- “Long trường tam thốn năng hành vũ, mãng trường bách trượng thị thái trùng.” Nếu bệ hạ thật sự suy tính cho giang sơn Đại Đường, lựa chọn hiền nhi mà lập mới là kế hay!

- Được rồi, ngươi đúng là, vết xe đổ cũ vừa khỏi đã quên mau rồi.

Vương Nhị Mao chạy tới, vỗ bả vai Trương Cẩn.

- Lập ai không lập ai, đó chẳng phải là chuyện Hoàng thượng tính toán hay sao? Chúng ta chen vào làm gì?

Nhắc tới vết xe đổ cũ này, trên mặt Trương Cẩn lập tức tối sầm lại, nhưng sự việc ngày hôm đó và hôm nay giống nhau sao? Ngày đó là Vương Phục Bảo tướng quân công cao lấn chủ, cộng thêm Đậu Kiến Đức lòng dạ nhỏ mọn. Hôm nay, lại dính đến tiền đồ ngày sau của mọi người và sự ổn định hòa bình lâu dài của quốc gia.

- Tần vương là một con mãnh hổ.

Thở dài, gã tiếp tục nói.

- Thái tử nhiều lắm cũng là là lão ngưu, ngày sau dù thuận lợi tiếp vị, chỉ sợ cũng khó làm cho lòng người phục!

- Việc ngày sau, để ngày sau nói đi.

Trình Danh Chấn cười cười, từ chối cho ý kiến.

- Chúng ta trước tiên hãy nói rõ chuyện trước mắt. Ai làm hoàng đế, cũng chưa cần phải có người giúp ông ta giữ nhà chứ?

- Đúng vậy.

Trương Cẩn nhún vai, không tốn nhiều nước miếng nữa. Nhiệm vụ lúc này của đoàn người là chặn thông lộ giữa Hổ Lao quan và Lạc Dương, không có gì khó khăn, nhưng cũng không thể lơ là. Nếu như ngay chút chuyện nhỏ ấy mà cũng không làm được, vậy thì chút chủ động sẵn sàng góp sức ấy, tại nơi Tần vương sẽ không có vị trí thích hợp rồi.

Nói xong, mọi người lại đánh ngựa ra ngoài hai dặm, thấy trời đã tối đen, chung quanh trong phạm vi hơn mười dặm không thấy nửa bóng dáng quân dịch, liền tính toán trói buộc đội ngũ, hạ trại nghỉ ngơi. Bọn họ lúc này dẫn theo hơn ngàn huynh đệ, kỵ binh giáp nhẹ nếu gặp quân địch, có thể chiến, hoặc có thể quay lại đi như gió. Giống như một cây gai độc, đâm sâu vào điểm yếu của Vương Thế Sung.

Không đợi Trình Danh Chấn chọn xong địa điểm hạ trại thích hợp, không xa đột nhiên vọng tới tiếng chim hót, ngay sau đó, thống lĩnh tiêu trạm Hoàng Nha Bảo cưỡi con Đào Hoa mã chạy tới.

- Có việc gì vậy, dùng ám hiệu liên lạc không được sao?

Trình Danh Chấn khẽ cau mày, thấp giọng quát hỏi. Mặc dù nhập vào Đại Đường, Minh Châu Doanh vẫn duy trì quy củ ngày xưa. Hiệu lệnh nghiêm minh, quân dung chỉnh tề. Trên dưới liên lạc đều phải vâng theo một trình tự nhất định.

- Báo, báo tướng quân!

Hoàng Nha Bảo lau đem mồ hôi trên trán, thở hồng hộc đáp lại.

- Tần vương, Tần vương đến rồi!

- Vậy sao?

Nghe vậy, Trình Danh Chấn chấn động. Chẳng quan tâm tiếp tục trách cứ Hoàng Nha Bảo, thấp giọng hỏi dồn.

- Ngoài hai dặm, Vương Phi tướng quân đã nghênh đón rồi. Đang từ từ đi về bên này.

Hoàng Nha Bảo nhảy xuống ngựa, thấp giọng đáp lại.

- Chỉ dẫn theo hai mươi mấy danh hộ vệ, cũng không có Tần Thúc Bảo tướng quân đi theo.

- Tần vương này!

Không đợi Trình Danh Chấn mở miệng, Vương Nhị Mao cười cảm thán. Trong lòng cũng vừa kinh ngạc, lại là khâm phục.

- Đúng vậy, đây mới là Tần Vương, có đảm lược.

Đám người Trương Cẩn cười nghị luận. Đoàn người đều là lăn lộn trên đầu đao, bội phục nhất là dũng sĩ có gan đấu tranh anh dũng. Mà Tần vương Lý Thế Dân, hoàn toàn phù hợp với hình tượng anh hùng trong suy nghĩ của mọi người. Mấy trận giao phong với Vương Thế Sung, mỗi lần đều là y đích thân lĩnh trung quân xung phong liều chết ở tuyến đầu. Bên trái Tần Thúc Bảo, phía bên phải Uất Trì Kính Đức, mũi giáo chỉ, đuổi quân địch chạy trối chết.

Trình Danh Chấn không biết Tần vương vì sao mà đến, chỉ phải mệnh lệnh đoàn người bày đội nghênh giá. Vừa mới truyền mệnh lệnh xuống, tiếng cười của Lý Thế Dân đã cách màn đêm truyền tới.

- Mọi người đừng lao lực nữa. Đang tối đấy, cần nhiều nghi thức xã giao làm gì. Tiếp tục hạ trại, ta tìm Trình Tướng quân hỏi mấy câu!

- Ra mắt Tần vương điện hạ!

Trình Danh Chấn cùng đoàn người tiến lên mấy bước, ôm quyền thi lễ.

Lý Thế Dân nhảy xuống ngựa, hai tay làm động tác nâng lên.

- Mọi người không cần đa lễ. Ta đi ra ngoài giải sầu, thuận tiện ghé sang đây, cho nên mới không phái người tới báo trước. Trình Tướng quân, Vương Tướng quân, hai người các ngươi đi theo ta.

Cười cười ôm quyền với mọi người, y tiếp tục nói:

- Nên làm gì cứ tiếp tục làm, ta chỉ hỏi Trình Tướng quân mấy câu, sau đó quay lại uống rượu với mọi người.

- Tạ điện hạ!

Mọi người lớn tiếng đáp lại, sau đó biết điều thối lui. Lý Thế Dân nhìn nhìn Trình Danh Chấn, lại nhìn Vương Nhị Mao, cười đề nghị.

- Bên kia có một sườn đất, hai vị tướng quân có thể theo ta ra đó ngồi một chút không?

- Như điện hạ mong muốn!

Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao giao chiến mã cho tùy tùng, cười đáp lại.

Lý Thế Dân bước đi về phía trước, theo sau là Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao, Uất Trì KÍnh Đức cũng vài thân vệ dắt ngựa đi theo, chậm chậm đến sườn đồi thấp bé gần đó. Đi vài bước, Lý Thế Dân quay đầu, cười nói:

- Vốn là muốn mời hai vị tướng quân đến bên ta nghị sự đấy, nhưng bổn vương gần đây ở trong doanh đến bức bí rồi, cho nên mới tự mình chạy tới đây. Chạy được nửa đường, mới đột nhiên nhớ ra tướng quân hành tung mơ hồ, Vương Thế Sung tìm không thấy, ta phỏng chừng cũng khó. Cũng may thám báo dưới trướng Bảo tướng quân ánh mắt nhạy bén, từ xa đã nhận ra Uất Trì tướng quân!

Nói mấy câu, đã giải thích ý đồ của mình đến vô cùng rành mạch. Vương Nhị Mao cười cười, thấp giọng đáp lại.

- Cũng may trời còn chưa tối hẳn, nếu không, quả thật là sẽ khiến điện hạ khó tìm đến được.

Gã vốn muốn nói câu khiêm tốn, không ngờ lọt vào tai mọi người là giống như trêu trọc Uất Trì Kính Đức. Từ sau khi Lục Kiến Phương chết, Uất Trì Kính Đức thật sự là hận Vương Nhị Mao thấu xương. Nhưng đành phải kiên trì chịu đựng không thể trả thù, bởi vậy cũng khó mà thể hiện thái độ ôn hòa với gã được. Không đợi mọi người thu lại nụ cười, Uất Trì Kính Đức hừ lạnh, nói:

- Nhiều người như vậy mà không phát hiện ra, vậy thì còn làm thám báo gì nữa. Hai vị tướng quân cứ thế mà mang binh sao? Cũng may Vương Thế Sung bị điện hạ làm cho hoảng sợ, không dám chủ động ra thành tìm các ngươi đấy.

- Nếu là người của Vương Thế Sung dám đến, lại thiết kế cạm bẫy bắt sống bọn họ là được. Có phiền toái gì đâu, tiện tay mà thôi!

Vương Nhị Mao trước nay miệng lưỡi sắc bén, nghe Uất Trì Kính Đức chủ động khiêu khích, lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.

- Chỉ sợ lại bị người ta đuổi cho ấy chứ.

Uất Trì Kính Đức liên thanh cười lạnh, đáp trả Vương Nhị Mao.

- Quân tử dùng trí, tiểu nhân dùng lực! Có thể thủ thắng là được, làm gì để ý quá trình đẹp hay không!

Vương Nhị Mao lắc đầu, coi thường không thèm để ý.

Hai người cây kim so với cọng râu, đấu đến gay gắt. Lý Thế Dân sợ càng đấu càng tổn hại đến tình cảm song phương, cười cười, hạ giọng nói nói:

- Ha hả, ha hả. Hai vị tướng quân đều là anh kiệt đương thế, đừng tranh luận nữa. Nếu không phải hai vị Trình, Vương dùng kế thật giỏi, ta sẽ không có duyên kết bằng hữu với Uất Trì tướng quân. Nếu không phải Uất Trì tướng quân võ nghệ hơn người, hai vị tướng quân cần gì phải lãng phí nhiều tâm tư làm cạm bẫy như vậy? Chúng ta là không đánh nhau thì không quen nhau, chuyện đã qua ai cũng đừng nhắc lại. Chung quy là duyên phận. Ngày sau đồng tâm hiệp lực, sẽ cùng lấy công danh là được.

- Là hắn?

Uất Trì Kính Đức nhún nhún vai, rất không thừa nhận bản lĩnh của Vương Nhị Mao.

Sắc mặt của Lý Thế Dân vẫn kiên trì chịu đựng, mà Vương Nhị Mao lười tiếp tục tranh giành với y, cười cười, chuyển đề tài:

- Vừa rồi điện hạ nói có chuyện muốn nói với chúng ta, không biết là chuyện gì quan trọng? Đừng đi nữa, dừng ở đây đi, rời xa doanh địa quá thì lại không an toàn rồi. Dù sao nơi này là cửa nhà Lạc Dương Quân, khó tránh khỏi sẽ nhảy ra một con chó giữ cửa đến.

- Nếu là vậy, trực tiếp làm thịt nhắm rượu.

Lý Thế Dân cười đáp lại, tìm khối nham thạch ngồi xuống, sau đó chậm rãi phác họa trên mặt đất.

- Trong tay của Vương Thế Sung hiện giờ chỉ còn lại có ba tòa cô thành. Nhưng thành Lạc Dương cao ao sâu, Hổ Lao là hiểm thế của thiên hạ, Nguyên Võ Thành so với hai nơi trước thì kém một chút, nhưng cũng từng được Trương Tu Đà lão tướng quân mạnh mẽ sửa chữa qua đấy, vô cùng khó có thể phá dược. Cô vốn là dùng chiến thuật vây khốn, để làm tiêu hao hắn. Ai ngờ theo mật thám đưa tới tình báo mới nhất, Đậu Kiến Đức đã đáp ứng thỉnh cầu của Vương Thế Sung rồi, dẫn dắt gần hai trăm ngàn đại quân giết tới. Ngày trước đã đến bên bờ Hoàng Hà, lúc này Hoàng Hà còn chưa tan tuyết, hắn ta bất cứ lúc nào cũng có thể vượt băng qua sông.

- A!

Hai người Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao đều giật mình kinh hãi. Lúc trước thấy Tần vương chuyện trò vui vẻ, hai huynh đệ còn không nghĩ đối phương đến tìm mình là có chuyện lớn, ai ngờ sự việc lại ác liệt như thế. Trong nháy mắt, quân Đường dường như đã bị hai hướng nam bắc uy hiếp, hai mặt thụ địch.

- Chớ có lên tiếng!

Lý Thế Dân nhìn mọi nơi, cố gắng giảm âm thanh xuống.

- Đừng để nhiều người nghe thấy, để tránh rối loạn quân tâm.. Hai vị tướng quân năm đó từng ở dưới trướng Đậu Kiến Đức, là hiểu rõ thực hư quân địch nhất. Hôm nay Cô cùng các huynh đệ thương lượng cả một ngày, lại nghĩ không ra được biện pháp ổn thỏa. Cho nên suốt đêm tới tìm các ngươi, hy vọng hai vị tướng quân có thể nghĩ kế cho ta.

Bình Luận (0)
Comment