Đậu Gia Quân xuôi nam rồi! Đậu Kiến Đức giết tiến vào Hổ Lao quan. Nghe tin tức Lý Thế Dân mang đến, sắc mặt Trình Danh Chấn tái nhợt, một lúc lâu không nói nên lời.
Hắn không biết nên đối mặt với Đậu Kiến Đức như nào. Đã nhiều năm như vậy rồi, thù hận ngày xưa đã bị thời gian hòa tan, còn dư lại cũng là sự khâm phục, tiếc nuối, sợ hãi và chán ghét, bao cảm giác chất chứa hòa quện, không rõ rốt cuộc là tư vị gì.
Nếu có thể, đời này hắn đều không hy vọng mình có thể giáp mặt với Đậu Kiến Đức. Hắn không chỉ có sự kính sợ với người này, hơn nữa còn mang theo cảm giác tiếc hận khó nói thành lời. Trong quá khứ, đó là khoảng thời gian đen tối nhất, là Đậu Kiến Đức, dùng một câu "Chúng ta không phải kẻ tặc, kẻ cậy khỏe bắt nạt yếu, kẻ thịt cá dân chúng mới là kẻ tặc”, làm cho hắn một lần nữa nhìn thấy hướng đi của cuộc sống. Mặc dù chỉ là một ánh sáng nhạt nhòa giống như đom đóm, nhưng trong đêm dài đen tối, thì ánh sáng đom đóm mờ nhạt này cũng đủ để chiếu lên ánh mắt của mọi người.
- Thế đạo bất công, Đậu mỗ là sự công bằng của thiên hạ.
- Giết một nam tử vô tội như giết phụ thân ta, làm nhục một nữ tử như làm nhục mẫu thân ta.
- Quan to hiển quý cũng là người; chúng ta cũng là người, đều có tư cách để sống. Bọn họ không có lý do gì đuổi tận giết tuyệt chúng ta, chúng ta lại càng không nợ gì bọn họ, không hề thấp hơn bọn họ.
Đó là những lời nói của Đậu Kiến Đức từng nhiều lần vang bên tai Trình Danh Chấn. Trong cuộc đời ngắn ngủi, hình tượng của Đậu Kiến Đức trong mắt hắn cao lớn như vậy. Nhưng mà nay, hình tượng to lớn đó lại trở nên dâm loạn đến bất ngờ.
Đơn giản là Vương Phục Bảo công lớn khó thù, Đậu Kiến Đức lập tức giết y. Đơn giản là vì chuẩn bị lấy huyện Bình Ân làm đô thành, Đậu Kiến Đức sẽ không tiếc đặt bẫy chuẩn bị đem Minh Châu Doanh chui vào lưới. Ông ta từng căm hận thế đạo bất công, lời thề thành lập một quốc gia công bình công chính. Kết quả, ông ta lại làm theo hướng hoàn toàn ngược lại. Ông ta từng coi rẻ quan to hiển quý, cho rằng trong thiên địa tất cả mọi người không phân cao thấp, nhưng triều đình ông ta thành lập, lại sâm nghiêm đẳng cấp hơn so với bất kỳ triều đình nào. Ông ta phản đối lạm sát kẻ vô tội, kết quả là, những tùy tùng theo ông ta như Vương Phục Bảo, Tống Chính Bản, Trịnh Tiếp Giá đều bị giết trong tay ông ta...
- Cô biết như này là có chút ép buộc. Nhưng biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng!
Thấy Trình Danh Chấn chậm chạp không trả lời, Lý Thế Dân cười giải thích.
- Không, không khó!
E sợ trong lòng Lý Thế Dân hiểu lầm, Trình Danh Chấn bật thốt ra. Nói ra khỏi miệng rồi, mới ý thức được mình đang muốn biểu đạt cái gì. Điều này, thật sự là càng giải thích càng phiền toái, đành phải cười xấu hổ tiếp tục bổ sung:
- Mạt tướng, mạt tướng nói là, Đậu Gia Quân nhìn khí thế hung hãn, thật ra là miệng cọp gan thỏ, cũng không khó đối phó như vậy đâu!
- Ồ, nói nói.
Ánh mắt của Lý Thế Dân sáng lên, cười ra lệnh. Về phần thực lực cụ thể của Đậu Gia Quân, dựa vào chiến tích lúc xưa rất khó đưa ra kết luận xác thực. Đội quân này từng đánh cho Lý Thế Tích (Từ Mậu Công) nổi danh khắp thiên hạ cũng phải quăng mũ cởi giáp, cũng từng đối chiến với Vương Thế Sung vào thời kỳ hưng thịnh nhất, khiến cho binh mã Lạc Dương thủy chung không thể vượt qua Hoàng Hà nửa bước. Nhưng cũng là đội quân này, lại trước sau hai lần thua vào tay U Châu Vương La Nghệ. Hai trăm ngàn đại quân bị năm nghìn Hổ Bí giết cho chạy trối chết, cả đời không dám dòm ngó phương bắc. Thực lực của U Châu quân lớn đến như vậy sao? Bất kể thế nào Lý Thế Dân cũng không thể tin được. Mấy năm trước y từng thấy tận mắt đội Hổ Bí ở dưới trướng La Nghệ, cố nhiên có thể nói là tinh nhuệ, nhưng trong quân đã toát lên khí chất già nua. Dựa vào dũng khí còn lại của năm xưa, lấy một đánh ba là có thừa, đánh năm thì miễn cưỡng. Nếu muốn giết quân địch gấp bốn mươi lần mình như hoa rơi nước chảy, quả thực chính là mơ mộng hão huyền!
Nhưng mà, sự việc lại đúng là như thế. Hai lần chiến đấu, khiến Lý Thế Dân không thể không cảm thấy hoang mang đối với thực lực địch thủ ngày đó của thiết kỵ Hổ Bí là Đậu Gia Quân. Đối lập với Hổ Bí thiết kỵ, Đậu Gia Quân quả thực như giặc cỏ vô tổ chức không chịu nổi một kích. Khi giao đấu với binh mã khác, biểu hiện của Đậu Gia Quân lại làm người ta trố mắt cứng lưỡi!
- Thật ra Đậu Gia Quân cho tới bây giờ cũng không phải là một chỉnh thể, cái gọi là Đậu Gia Quân, hẳn là ở bên trong có thêm một chữ “Liên”.
Nghiền ngẫm tâm tư của Lý Thế Dân, Trình Danh Chấn chậm rãi nói.
Một chữ, nhất thời lại để cho ánh mắt Lý Thế Dân sáng lên.
- Nói rất hay, chữ “Liên” này thật là khéo. Hai trăm ngàn đại quân, ở giữa hơn một chữ này, thực lực lại muốn đánh sẽ giảm mất hơn một nửa.
Trình Danh Chấn cười cười, nhẹ nhàng gật đầu.
- Đại quân này đời trước là vì lâu la của các lộ lục lâm đại hào của Hà Bắc. Đậu Kiến Đức miễn cưỡng triệu tập bọn họ cùng một chỗ, còn chưa từng chỉnh hợp chân chính. Gìn giữ đất đai tác chiến, sau lưng chính là phụ lão hương thân nhà mình, các tướng sĩ còn có thể đồng tâm hiệp lực. Một khi cách xa quê nhà, lại đến một nơi xa lạ để giao thủ cùng người, chư tướng trong quân khó tránh khỏi đồng lòng. Người muốn đục nước béo cò rất nhiều, người muốn chiếm giữ lợi ích không ít.
- Hay!
Lý Thế Dân vỗ tay tán thưởng.
- Nghe tướng quân nói chuyện, khiến Cô thấy trước mắt rộng mở. Khi chống lại Hổ Bí thiết kỵ, ai cũng sợ mình bị tổn thất lớn, cho nên hai trăm ngàn đại quân dễ dàng sụp đổ. Và khi giao thủ với Lược Dương Công, trên dưới Đậu Gia Quân khẳng định nổi lên ý niệm bảo vệ quê nhà, cho nên người nào cũng hung hãn không sợ chết. Hiện giờ Đậu Kiến Đức không thành thật ở nhà chờ chết, cố tình lĩnh quân qua Hoàng Hà đến tranh phong cùng Cô, ha hả, chẳng phải hắn chán sống rồi sao?
- Cũng không thể hoàn toàn nói như vậy!
Vương Nhị Mao cười ha hả xen vào một câu.
- Tầm mắt của Đậu Kiến Đức rất xa, so với Vương Thế Sung, Chu Xán thì cao hơn một bậc đấy.
- Hả?
Lý Thế Dân khẽ cau mày, không rõ Vương Nhị Mao muốn biểu đạt ý tứ gì.
- Môi hở răng lạnh, chỉ sợ chỉ có Đậu Kiến Đức nghĩ như vậy!
Vương Nhị Mao cười bổ sung.
- Điện hạ muốn đánh trước khi lộ quân địch đến hay sao?
Trình Danh Chấn cười cười, thấp giọng nhắc nhở.
Thế Dân cười ha ha, hai đầu lông mày lập tức dâng lên hào khí vạn trượng:
- Cô hôm nay cùng người khác tính toán cả ngày, nhưng vẫn không quyết định được. Nghe xong lời hai vị tướng quân nói, nghĩ do dự nữa cũng khó rồi. Vương Thế Sung là con lợn sữa, hôm nay có thức ăn bên miệng, thì sẽ không quản ngày mai sống hay chết. Đậu Kiến Đức có thể nói là anh hùng. Cô ngày mai đi đến Hổ Lao gặp vị anh hùng này, rồi quay lại giết con lợn sữa cũng không muộn.
Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao hiểu ý cùng cười, đứng dậy đưa Tần vương xuống núi. Đậu Kiến Đức có thể điểm binh cả nước xuôi nam tới cứu Vương Thế Sung, là bởi vì ông ta thấy được hai nhà Hạ, Trịnh môi hở răng lạnh, một khi thành Lạc Dương bị phá, quân Đường quay đầu lại đầu tiên muốn thu phục chính là Đậu Kiến Đức ông. Nhưng Vương Thế Sung chưa hẳn đã thấy điểm này, khi Đậu Gia Quân và Đại Đường chiến đấu kịch liệt, y mười phần là nghĩ sống chết mặc bay. Muốn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, mà không nghĩ rằng mình đã chết đến nơi rồi.
- Cô tự mình lãnh binh đối phó Đậu Kiến Đức. Thành Lạc Dương bên này, giao cho hai vị tướng quân.
Vừa đi, Lý Thế Dân một an bài nhiệm vụ mới cho Trình Danh Chấn.
- Có thể hư hư thật thật hù dọa bọn chúng là tốt nhất. Nếu chẳng may Vương tặc đột nhiên kiếm được chỗ then chốt, hai vị cũng không cần đánh bừa với Lạc Dương quân, trước tiên phải báo tin cho Cô, Cô sẽ phái binh mã tới tiếp ứng các ngươi.
Đây là đã chủ động nghĩ thay cho Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao rồi. Biết bọn họ nhớ lại tình cảm ngày cũ, không muốn trực tiếp giao thủ với tướng lĩnh dưới trướng Đậu Kiến Đức, cho nên mới giao nhiệm vụ râu ria cho Minh Châu Doanh. Lúc này, Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao đứng trang nghiêm chắp tay, đáp tạ ý tốt của Tần vương điện hạ.
- Thật ra có tình có nghĩa là chuyện tốt!
Lý Thế Dân cười cười, vẻ mặt ôn hoà tán thưởng.
- Dù là giữa loạn thế, Cô cũng không muốn làm bạn với kẻ bụng dạ khó lường. Không cần nói gì khác, chỉ cần lo lắng bọn chúng sẽ đâm dao sau lưng minh đã hao phí rất nhiều tinh lực rồi.
- Điện hạ nói chí phải.
Trình Danh Chấn cười phụ họa. Mặc dù không đứng trong cùng trận doanh với Tần vương, nhưng đối với khí độ, kiến thức và trí tuệ của Lý Thế Dân, hắn cũng vô cùng khâm phục.
- Huynh đệ các ngươi kề vai chiến đấu rất nhiều năm rồi nhỉ.
Lý Thế Dân cười hỏi, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra vài phần hâm mộ.
- Cô cũng có mấy huynh đệ tốt, từ nhỏ kết giao tới bây giờ, tật xấu của đối phương thế nào đều thấy rất rõ, đồng thời cũng đã thành thói quen với những tật xấu đó rồi.
- Mười năm trôi thật nhanh.
Trình Danh Chấn cười cười, thấp giọng trả lời.
- Lúc trước ta cùng hắn đều là cửu vạn khiêng đồ ở kênh đào, chẳng ai ngờ sẽ có ngày hôm nay.