Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 624 - Chương 268: Phù Hoa (4).

Chương 268: Phù hoa (4).

Đang cười ha hả nói chuyện, dưới chân sườn núi đột nhiên vọng tới tiếng vó ngựa hỗn độn, không phải rất gấp, nhưng lại rất khác với thói quen trước nay của Minh Châu Doanh.

- Ai vậy!

Trình Danh Chấn cầm tay Lý Thế Dân kéo ra sau lưng mình, lớn tiếng quát hỏi.

- Là thuộc hạ.

Trong bóng đêm, truyền đến giọng nói của Xích hậu tổng quan Hoàng Nha Bảo, khàn khàn và chút bối rối.

- Có chuyện gì? Tại sao lại không theo quy củ mà đến?

Trình Danh Chấn có chút nổi giận, cau mày hỏi. Trên dưới Minh Châu Doanh có thủ đoạn truyền quân tình vô cùng nhanh và tiện. Nhưng hôm nay, Hoàng Nha Bảo đầu tiên là không có theo quy củ báo cáo Lý Thế Dân đến, hiện tại lại vào lúc trời mờ tối mà xông lên nơi không được phép lên.

- Không, không có chuyện gì.

Bóng dáng của Hoàng Nha bảo đứng cách đó không xa, sau lưng mơ hồ còn đi theo vài tên thám báo:

- Trời... trời muộn... Hùng... Hùng tướng quân mệnh thuộc hạ lại đây hỏi một chút, tướng quân khi nào thì hồi doanh?

- Hùng tướng quân?

Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao đều sửng sốt, song song tiến lên, bảo vệ kín kẻ Lý Thế Dân, sau đó lặng lẽ đưa tay ra phía sau, nói rất khẽ không ai nghe thấy được.

- Điện hạ, mau lên ngựa.

- Cái gì?

Lý Thế Dân nghe không rõ, lớn tiếng hỏi. Vừa mới dứt lời, liền lập tức ý thức được phiền toái, liền chạy ra sau vài bước, kéo dây cương ngựa. Gần như cùng lúc đó, vài tên "Thám báo" phía sau Hoàng Nha Bảo cũng triển khai. Trước mặt một người đột nhiên hiện ra, chiến mã nghiêng theo triền núi xông đến. Trong tay Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao không có binh khí dài, quơ hoành đao song song nhào tới. Trong tay đối phương là trường sóc, đẩy một cái, chiêu “Dã mã phân tông” làm hai người lăn như hồ lô dưới đất.

- Giáo đầu.

Hoàng Nha Bảo bị trói trên ngựa, thở phào, quyết định chắc chắn, hai chân dùng sức, lấy thân thể làm vũ khí, ngăn chiến mã trước người cầm trường sóc.

- Cút!

Thích khách gầm một tiếng, trường sóc quét ngang, như roi quất lên lưng Hoàng Nha Bảo, kéo gã từ trên lưng ngựa, như bó củi hất bay lên không trung.

- Tần vương điện hạ đi mau. Uất Trì tướng quân hộ giá!

Mắt thấy Hoàng Nha Bảo trên không trung mồm mở to, tròng mắt Trình Danh Chấn như nứt ra, không để ý tới nguy an của mình, xé cổ họng hô to.

Sự việc đột ngột, Uất Trì Kính Đức cũng không kịp phản ứng. Hai tay đưa Lý Thế Dân lên ngựa, vung đơn tiên tiến lên. Vài tên thân vệ phủ Thân vương đều chiến đấu kịch liệt, đi theo Uất Trì Kính Đức. Thích khách cầm trường sóc gào to.

- Đến thật tốt!

Một sóc đâm làm Uất Trì Kính Đức xoay người té ngã, lại một sóc làm cho một gã thân vệ ngã xuống, đập thẳng tới chỗ Lý Thế Dân.

Trong lúc vội vàng, Lý Thế Dân căn bản không kịp phản ứng. Hoàn toàn dựa vào bản năng tác chiến xưa nay, đẩy chiến mã, né tránh thi thể của thuộc hạ. Thích khách cầm sóc kia cũng không quản Uất Trì Kính Đức, Trình Danh Chấn, Vương Nhị Mao chết sống, giục ngựa tiến thẳng đến chỗ Lý Thế Dân.

Vài tên vệ sĩ phủ Tần Vương còn lại đều liều mình tới cứu, không sợ võ nghệ của mình kém thích khách quá xa. Trong khoảnh khắc, đều làm vong hồn dưới mũi sóc.

- Tần vương điện hạ đi mau, đi vào trong binh doanh của Minh Châu Doanh.

Trình Danh Chấn từ dưới đất đứng lên, cầm tảng đá ném vào sau lưng thích khách. Thích khách kia căn bản không quay đầu lại, một tay cầm sóc, tay còn lại rút thiết giản, đẩy ra sau, lập tức đã đẩy hòn đá ra, lăn rơi xuống đất.

Võ nghệ tên này không kém Tần Thúc Bảo chút nào. Lý Thế Dân tự biết không phải là đối thủ, thúc ngựa trốn. Doanh trại Minh Châu Doanh ngay dưới sườn núi, cách nơi này hai dặm. Chỉ cần y trốn vào trong quân doanh trước khi bị “thích khách” đuổi theo, là có thể bình yên vô sự.

Trước đó thẩm vấn qua tù binh, “thích khách” kia rõ ràng là biết rõ nơi mấu chốt để hành động. Không để ý tới thuộc hạ của mình và những người còn lại, gã lao thẳng đuổi theo Lý Thế Dân đang chạy về hướng quân doanh. Vị trí của gã và Lý Thế Dân chạy ở sườn núi, trong nháy mắt đã gần như đuổi sát Lý Thế Dân. Trong lòng Lý Thế Dân thầm kêu một tiếng không ổn, đẩy chuyển chiến mã, quay đầu chạy trốn. Hành động này có thể tạm thời không liều mạng với thích khách, nhưng khoảng cách lại càng xa với quân doanh.

"Ô —— ô ô ——", dưới chân núi, vệ sĩ của Trình Danh Chấn cũng thấy tình huống không đúng, thổi lên kèn bảo động. Lập tức trong quân doanh cũng vang lên tiếng kèn đáp lại. Đèn đuốc sáng rực như biển, tất cả sĩ tốt đều tại thời gian ngắn đều có phản ứng, mặc giáp lên ngựa, tụ tập xếp thành hàng.

Hai gã chủ tướng đều bị Tần vương gọi đi thảo luận quân vụ, trong doanh chỉ có Vương Phi, Trương Cẩn đang trực. Hai người không biết trên đỉnh núi rốt cuộc đã phát sinh biến cố gi, chỉ có thể kéo đội ngũ tấn công về phía đỉnh núi.

- Cứu ta.

Lý Thế Dân gấp đến độ hai mắt bốc hỏa, quay về phía quân doanh mà kêu cứu. Trong tiếng người kêu ngựa hý hỗn loạn, tiếng cầu cứu của y vô cùng nhỏ bé như muỗn kêu, căn bản không có ai nghe thấy.

- Tiểu Tần Vương, để mạng lại đi!

Trong nháy mắt, thích khách cầm sóc lại đuổi theo. Mũi sóc cách sau lưng Lý Thế Dân rất gần, thấy sắp đưa Lý Thế Dân vào chỗ chết, đột nhiên một mũi tên lao nghiêng tới bắn trúng vào hậu tâm gã.

- Đinh.

Giáp thép ròng trên hậu tâm bị nện làm cho hoa lửa bắn tung tóe, người trên ngựa khẽ run lên. Trình Danh Chấn thúc ngựa đuổi theo lại lần nữa giương cung lắp tên, liên tiếp bắn về phía thích khách.

Khoảng cách sát thương của kỵ cung rất ngắn, đối phương lại mặc áo giáp, mũi tên lông vũ căn bản không thể cấu thành uy hiếp trí mạng. Nhưng một loạt chuỗi tiễn bắn này cũng làm cho thích khách luống cuống tay chân, lại phải bảo vệ mình, vừa để ý chiến mã, trong nháy mắt lại bị Lý Thế Dân kéo xa khoảng cách.

“Ô ô ô ô!" Vương Nhị Mao rốt cục đã hội hợp với Minh Châu Doanh, không để ý thương thế của mình, dùng kèn đưa ra mệnh lệnh chính xác. Vương Phi và Trương Cẩn nhận được mệnh lệnh, lập tức điều binh khiển tướng, phân công nhau bọc đánh về phía thích khách.

Thấy mấu chốt càn khôn sắp bị nghịch chuyển, thích khách cầm sóc cũng không quan tâm tới tính mạng nữa, không để ý tới Trình Danh Chấn đang gây nhiễu nữa, liều mạng phải đâm Lý Thế Dân ngã ngựa. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khi chiến mã của gã đang lao nhanh như tia chớp, chủ nhân của nó thì như du lòng đâm về phía Lý Thế Dân, trường sóc đâm rách màn đêm, mơ hồ mang theo trận gió tanh. Thấy mũi sóc như lưỡi rắn sắp cắn vào lưng Lý Thế Dân, đột nhiên ở bên sườn hiện lên một tia chớp màu đen, Uất Trì Kính Đức tay không cưỡi ngựa Ô Truy, lao tới chắn giữa Lý Thế Dân và thích khách, làm mũi sóc bị đẩy lệch đi.

- Muốn chết!

Thích khách thẹn quá thành giận. Thay đổi mũi sóc, đâm thẳng vào Uất Trì Kính Đức, gằn nói. Uất Trì Kính Đức nghiêng đầu, tránh một kích của đối phương, hai tay thuận thế một đáp một quấy, nắm lấy thân sóc, sau đó hai chân hai tay cùng dùng sức.

Chiến mã Ô Truy y cưỡi là ngựa khỏe nổi danh, cảm nhận được tâm tư của chủ nhâ, lập tức nhảy nghiêng về trước. Mượn theo quán tính này, Uất Trì Kính Đức cầm cán sóc, ra sức đoạt lại. Chỉ nghe "Ông" một tiếng, trường sóc giống như độc mãng run rẩy rên rỉ, thoát khỏi nắm giữ của chủ nhân, bị Uất Trì Kính Đức cứng rắn cướp được trong tay.

- A!

Thích khách chuẩn bị đâm Uất Trì Kính Đức bị bất ngờ không kịp phản ứng, trường sóc rời tay. Uất Trì Kính Đức tay cầm nửa đoạn sóc, một tay ra sức vung mạnh, luân trường sóc như tiên, mang theo tiếng gió rít ném tới phía thích khách.

Thích khách kia có thể vô thanh vô tức đột phá thám báo của Minh Châu Doanh, giết Lý Thế Dân ngay dưới mắt, đương nhiên cũng không phải là người tầm thường. Sở dĩ binh khí bị đoạt là vì khí lực không bằng đối phương, một mặt khác là vì khinh địch. Thấy Uất Trì Kính Đức vung sóc đánh tới mình, lập tức giơ thiết giản lên, một tiếng vang kịch liệt, Uất Trì Kính Đức giục ngựa vọt tới trước mấy bước, chiến mã của thích khách chậm rãi thả chậm, sau đó chậm rãi đứng vững, ngẩng đầu lên, hí dài...

- Mau xưng tên!

Uất Trì Kính Đức đẩy chuyển Ô Try, cầm sóc chỉ vào thích khách.

- Đại Trịnh Tướng quân Đơn Hùng Tín, tên mặt đen kia, khí lực giỏi, ngươi chính là Uất Trì Cung dưới trướng Lưu Vũ Chu?

Thích khách thất bại trong gang tấc, nhưng không mất phong độ, một tay xách giản, hỏi Uất Trì Kính Đức.

Đang nói chuyện, Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao mang theo thân binh đuổi tới, vượt qua hai người, bảo vệ Lý Thế Dân vào giữa. Uất Trì Kính Đức thấy Lý Thế Dân đã an toàn, cười cười, lớn tiếng nói:

- Sắp thành lại bại, ngươi còn không khoanh tay chịu chết. Trước trận hai quân, chúng ta tiếp tục phân thắng bại cũng không muộn.

Nhìn thấy biển đuốc ngày càng gần, Đơn Hùng Tín biết rằng nếu mình không đi thì sẽ không kịp nữa. Cười cười, chắp tay với kẻ địch.

- Vốn là muốn làm quen với Tần vương một chút, không ngờ lại kết bạn được nhiều anh hùng như vậy. Đêm nay, Đơn mỗ coi như là tới rất đáng giá. Chư vị, chúng ta sau này còn gặp lại!

Dứt lời, đẩy chiến mã, xoay người bỏ đi. Vương Phi và Trương Cẩn lĩnh quân tới, nhất thời không rõ ràng cho lắm, cứ trơ mắt nhìn gã chạy qua trước mặt mình.

- Chặn hắn lại.

Mất một lúc, Tần vương Lý Thế Dân rốt cục mới ổn định tinh thần, chỉ vào bóng lưng của Đơn Tín Hùng, lớn tiếng rít gào.

- Chặn hắn lại. Báo thù cho Bảo huynh đệ. Hắn là đệ nhất mãnh tướng dưới trướng Vương Thế Sung, giết hắn, là chặt đứt một cánh tay của Vương Thế Sung đấy.

- Không kịp rồi.

Uất Trì Kính Đức cười khổ, ném trường sóc đã đoạt được, máu từ bàn tay rơi xuống.

Bình Luận (0)
Comment