- Kính Đức, ngươi bị thương rồi. Người tới, mau mời quân y!
Thấy hai tay của Uất Trì Kính Đức đầy máu, Lý Thế Dân chẳng quan tâm tiếp tục phái người đuổi theo giết Đơn Hùng Tín, xông lên trước, đỡ ái tướng.
- Không sao, bị thương ngoài da mà thôi!
Uất Trì Kính Đức cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Chỉ cần băng bó qua loa là được. Trời đã tối rồi, tướng địch võ nghệ rất cao. Không nên đuổi giết!
- Vậy nghe theo ngươi.
Thế Dân hơi chút do dự, gật đầu tiếp nhận đề nghị của Uất Trì Kính Đức. Vừa rồi khi Đơn Hùng Tín ám sát mình, trước sau có hơn hai mươi danh thị vệ tiến lên ngăn trở, đều bị Đơn Hùng Tín nhất nhất đâm chết ngã ngựa. Đuổi giết loại mãnh tướng như thế, nhân thủ lại thiếu, tương đương không công chịu chết. Điều động quá nhiều sĩ tốt, hệ thống chỉ huy của Minh Châu Doanh sẽ bị hoàn toàn quấy rầy, nếu chẳng may Đơn Hùng Tín có bày bố phục binh, với nhân số trên năm nghìn người của Minh Châu Doanh thì sẽ gặp phải nguy hiểm. Cho nên, không bằng không đuổi, thả Đơn Hùng Tín tự do rời đi. Đợi ngày sau trên chiến trường gặp nhau, sẽ đòi lại nợ máu hôm nay.
- Vừa rồi, nếu không có Trình Tướng quân bắn tên quấy nhiễu, mạt tướng cũng không đoạt được trường sóc của Đơn Hùng Tín.
Uất Trì Kính Đức ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục nhắc nhở.
Trước sau chỉ thời gian hai ba hơi thở, Tần vương Lý Thế Dân đã từ trong khiếp sợ và tức giận khôi phục lại thái độ bình thường. Gật gật đầu, cười ôm quyền với đám người Trình Danh Chấn.
- Mạng này của Cô là Uất Trì tướng quân và Trình huynh đệ cứu đấy. Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được. Ngày sau nếu Trình Tướng quân có gì cần Cô, cứ mở miệng!
- Điện hạ hãy giết mạt tướng đi.
Trình Danh Chấn khẩn trương tiến lên vài bước, lạy dài chấm đất.
- Điện hạ không so đo tội bảo hộ không chu toàn, đã làm ta vô cùng xấu hổ, hai chữ “Đại ân” này, thật không đáng nhắc tới.
- Cô vốn là không nên cải trang xuất hành, chính là sơ xuất của Cô, không thể trách tội bọn ngươi.
Lý Thế Dân cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Không ngờ dưới trướng của Vương Thế Sung lại có mãnh tướng trí dũng song toàn như thế, quả thật giết Cô trở tay không kịp. Các huynh đệ thương vong như thế nào, trong quân có đầy đủ y dược không?
- Còn chưa kịp kiểm kê!
Trình Danh Chấn lại thi lễ, bẩm báo chi tiết.
- Thám báo bên ngoài sườn tây nam phỏng chừng toàn quân bị diệt rồi, thân binh của mạt tướng vừa rồi hỗn chiến với cấp dưới của Đơn Tín Hùng, tổn thất cũng rất thê thảm và nghiêm trọng!
Khi nói chuyện, đám người Vương Phi và Trương Cẩn đã lục tục đuổi tới, một bên tìm lang trung theo quân cứu trị binh sĩ bị thương, một bên điểu khiển binh mã tra xét mọi nơi, để tránh còn có thích khách ẩn nấp nơi phụ cận. Đoàn người giằng co một trận, mới một lần nữa xác nhận xung quanh an toàn.
- Mười bảy danh thám báo bị giết, tất cả đều là một đao đoạt mệnh. Đội thân vệ của tướng quân chết trận hai mươi mốt người, còn có chín người trọng thương, mười bốn người treo dải lụa màu trước cửa! Bên Tần vương điện hạ, thị vệ chết trận sáu người, trọng thương mười lăm người!
Trương Cẩn tiến lên thi lễ với Trình Danh Chấn, đầy bi phẫn báo cáo.
Trước sau chỉ một khắc đồng hồ (15 phút) mà lại có nhiều người chết như vậy. Nghe báo cáo như thế, bất kể Lý Thế Dân hay là Trình Danh Chấn, đều không tự chủ được lặng người.
- Quân địch có tên nào còn sống không?
- Bảo Thủ Tín thì sao? Thương thế của hắn như thế nào?
Sau chút do dự, hai người gần như đồng thời mở miệng. Sau đó nhìn nhau, lại đồng thời ngậm miệng lại.
- Bẩm Tần vương, quân địch đều là tử sĩ. Chưa kịp bỏ chạy tự sát toàn bộ!
Trương Cẩn chắp tay, mắt đỏ ngầu đáp. Sau đó quay sang Trình Danh Chấn.
- Bảo huynh đệ sợ là không được. Lang trung đang ở hết sức cứu trị, máu vẫn đang chảy. Tướng quân, tướng quân nếu như có rảnh rỗi, tận lực, tận lực đến gặp hắn.
Trình Danh Chấn vốn có chút căm tức Bảo Thủ Tín không tôn quân lệnh, làm cho Tần vương bị tập kích. Nghe xong Trương Cẩn báo cáo, trong lòng lập tức dâng lên tia bi thương, gật gật đầu, trầm giọng đáp lại:
- Ta sẽ qua ngay. Trong quân còn có sâm già, lập tức mang đến cho Bảo tướng quân.
- Cô đi cùng ngươi.
Lý Thế Dân xen vào một câu, bước đi theo Trình Danh Chấn. Dựa vào nhiều năm luyện ra được kinh nghiệm, y có thể nhìn ra được, Bảo Thủ Tín ở Minh Châu Doanh có uy vọng nhất định. Tuy rằng người này phạm vào tội dẫn đường cho tướng địch, nhưng hắn đã là người sắp chết, không cần phải truy cứu tiếp nữa, sẽ làm mất đi sự ủng hộ của toàn bộ Minh Châu Doanh.
Nhóm sĩ tốt rẽ ra một lối đi, dùng cây đuốc dẫn đám người Trình Danh Chấn và Lý Thế Dân đến trước y quán tạm thời dựng lên. Thấy ba bốn người mặc trang phục lang trung, đang bận rộn quanh Bảo Thủ Tín. Đủ loại kim châm, vải trắng, hồng dược đều được sử dụng, nhưng vẫn không ngăn được máu tươi trào ra từ khóe miệng và lỗ mũi của Bảo Thủ Tín.
Nhìn thấy cảnh này, Uất Trì Kính Đức không kìm nổi nhẹ nhàng lắc đầu. Lúc ấy mọi người vì vội vàng bảo vệ Tần Vương, không hề thấy rõ cảnh tượng Bảo Thủ Tín đã phi thân chắn trước mặt Đơn Tín Hùng. Với lực đạo của Đơn Tín Hùng, một sóc kia rút xuống đủ để ngũ phúc lục tạng của Bảo Thủ Tín bị dập nát, tuy rằng lúc này cách lớp áo giáp không nhìn rõ vết thương, nhưng có thể nhìn ra, cho dù Hoa Đà tái thế cũng không cứu được gã rồi.
Nghe chung quanh có tiếng bước chân ồn ào, Bảo Thủ Tín đang đau đớn chậm rãi mở mắt ra. Miệng ngập ngừng, nửa chữ còn chưa nói được thì đã phun một ngụm máu ra ngoài.
- Bảo huynh đệ.
Trình Danh Chấn tiến lên, giữ bả vai Bảo Thủ Tín.
- Ngươi đừng nói gì cả, ta biết, chuyện đêm nay không thể trách ngươi! Tướng địch quá mạnh mẽ, lại tới quá đột ngột!
Bảo Thủ Tín cười cười, lộ ra hàm răng đầy máu:
- Ta …ta…
Gã vì gắng sức mà thở hào hển, hai mắt đầy vẻ không cam lòng, lại phun ra một ngụm máu, cuối cùng nảy lên tia tức giận:
- Ta…ta…cố ý để hắn bắt mình đấy! Trời…trời tối đen…. được…được có người…báo…báo.. cảnh giới…
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đã hiểu nổi khổ của Bảo Thủ Tín, vẻ mặt ai ấy đều nghiêm nghị. Quân địch thừa dịp đêm tối tấn công tơi, ra tay gọn gàng. Làm Thống lĩnh thám báo, có thể kịp thời cảnh báo với chủ tướng, so với vinh nhục cá nhân gã thì quan trọng gấp trăm lần. Cho nên gã tình nguyện bị đối phương bắt sống, giả bộ như phối hợp. Chính là để gạt quân địch, tìm cơ hội đúng lúc nhắc nhở người của mình.
Nếu không, dù gã chết trận tại chỗ, sau khi giải quyết hết thám báo bên ngoài, đám người Đơn Tín Hùng cũng có thể dùng phương thức lúc nãy, xuất hiện trước mặt Trình Danh Chấn, thình lình ra đòn. Nói vậy, hậu quả còn càng khó mà tưởng tượng nổi.
- Ngươi làm rất khá. Đừng nhiều lời. Ta đã phái người đi lấy sâm cổ. Năm đó La Thành bị thương còn nặng hơn, chẳng phải vẫn trị được đó sao?
Trình Danh Chấn vuốt mũi, cố nén nước mắt, khẽ an ủi.
- Đúng vậy, nếu sâm cổ trong núi không đủ, Cô lập tức phái người quay về kinh doanh lấy tới đây. Hãy cố dưỡng thương cho tốt, sau khi phá Lạc Dương, Cô sẽ bắt Đơn Tín Hùng, để ngươi tự tay kết liễu hắn.
Lý Thế Dân cũng đụng lên trước, cười tỏ thái độ.
Y thiên phú tư thế oai hùng, tâm tư nhạy bén hơn so với người thường. Sau một nhoáng trong lòng đã hiểu toàn bộ sự việc tối nay, biết nếu không có Bảo thám báo xử trí thích đáng, mình đã mười phần chết trong tay Đơn Tín Hùng rồi. Phần đại ân này y không thể không trả, nếu Bảo thám báo có thể gắng gượng qua cửa trước mắt, ngày sau chỉ cần mình còn sống một ngày, sẽ đảm bảo phú quý cho mọi người một ngày.