- Tạ ơn, tạ ơn.....
Bảo Thủ Tín thở hào hển, gắng gượng cười với Lý Thế Dân. Sở dĩ gã cố gắng kiên trì, là vì tranh thủ gặp mặt Trình Danh Chấn và Tần vương Lý Thế Dân lần cuối cùng. Không phải là vì báo thù gì cả, cũng không phải khoe thành tích. Mà là hy vọng giải thích sự việc rõ ràng, tránh cho Tần vương sinh lòng hiểu lầm.
Giữa cuộc tranh đấu giữa Thái tử Kiến Thành và Tần vương Thế Dân, toàn bộ Đại Đường gần như ai cũng biết. Làm một thống lĩnh thám báo, Bảo Thủ Tín tự biết mình người nhỏ, nói bé, không thể được Trình Danh Chấn lựa chọn làm tả hữu. Nhưng, dựa vào nhiều năm kinh nghiệm giang hồ, gã lại cố chấp địa cho rằng, cách làm của Trình Danh Chấn bây giờ nhìn như không hề đắc tội với hai người kia, nhưng trên thực tế đã đắc tội mấy lần rồi. Tranh chấp giữa Thái Tử và Tần vương trước đó vẫn chưa phân ra cao thấp, hết thảy không vấn đề gì thì không nói, nhưng nếu chẳng may giữa Thái Tử và Tần vương một bên nào đó giành được thắng lợi cuối cùng, kết quả của Minh Châu Doanh chưa chắc đã tốt đẹp.
Cho nên, gã không thể để cho Tần vương cảm thấy mình và người nhà của mình cùng với các huynh đệ đồng cam cộng khổ chung quanh có bất luận chậm trễ gì. Mọi người đầm Cự Lộc có thể ở trong loạn thế giãy dụa đi tới con đường ngày hôm nay không dễ dàng gì, ai cũng có thể duy trì được trách nhiệm của mình. Vì những ngày tháng an bình không dễ có được này, cho dù là tan xương nát thịt, Bảo Thủ Tín cũng sẽ không tiếc.
Thấy ánh mắt của Bảo Thủ Tín càng lúc càng hết sinh khí, Vương Nhị Mao lặng yên đi lên trước, thì thầm bên tai gã:
- Bảo huynh đệ, ngươi còn tâm nguyện gì chưa làm không, cứ nói ra, các huynh đệ cam đoan không phụ lòng ngươi!
- Đứa…đứa bé…
Trong mắt Bảo Thủ Tín tụ lại tia sinh khí cuối cùng, lẩm bẩm.
- Con trưởng của ngươi sẽ được kế thừa chức quan của ngươi. Những đứa con khác bất kể là nam hay nữ, ta sẽ phái người nuôi lớn bọn chúng. Nam thì hiệu lực dưới trướng ta, nữ thì ta sẽ đích thân gả đi.
Thấy ân nhân cứu mạng sắp qua đời, Lý Thế Dân đang ở giữa vòng vây mọi người cũng thể hiện tình cảm, cúi xuống, nói to.
- Tạ ơn, tạ ơn.....
Bảo Thủ Tín thì thào đáp lại. Ánh mắt lại không nhìn Tần vương, mà là nhìn chăm chú Trình Danh Chấn. Trình Danh Chấn lau nước mắt, cúi người đi đến.
- Thủ Tín, Tần Vương là người trọng lời hứa. Chuyện y đã đáp ứng rồi, nhất định sẽ làm. Ngươi yên tâm, các huynh đệ nhất định sẽ chiếu cố tốt người nhà của ngươi!
- Lão Bảo, kiên trì một lát nữa thôi, thuốc sắp tới rồi.
- Lão Bảo, không được chết. Con của ngươi còn chưa thành thân đâu.
Các tướng lĩnh nhìn ra Bảo Thủ Tín đã là đèn cạn dầu, xúm lại, la lớn. Mấy năm nay, sinh ly tử biệt đã thấy cũng nhiều, nhưng mọi người vẫn chết lặng.
Trải qua bao trận chiến, sẽ không dễ dàng bởi cái chết mà rơi nước mắt, nhưng hiện giờ ngày đó đã tới, môt huynh đệ thân thiết sắp ra đi, thì lòng ai nấy đều đau như dao cắt.
Bảo Thủ Tín cười cười, vẻ mặt vui mừng. Trong miệng đã không còn máu chảy ra nữa, tiếng hít thở cũng nhẹ hơn:
- Giáo, giáo đầu! Ta, ta không nghĩ chúng ta còn có thể từ đầm Cự Lộc ra ngoài…
- Nhắc cái đó làm gì, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, thuốc sắp đến rồi.
Trình Danh Chấn ngây ra một lúc, nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của Bảo Thủ Tín.
- Thuốc sắp tới rồi, ngươi, ngươi kiên trì thêm một chút nữa.
- Lão Bảo, ngươi không có tiền đồ đấy, cố kiên trì chút nữa, kiên trì chút nữa.
Vương Nhị Mao nắm chặt bàn tay khác của Bảo Thủ Tín, như là muốn đuổi “Đầu Trâu – Mặt Ngựa” đi.
Khóe mắt Bảo Thủ Tín chảy xuống một hàng lệ, vẻ mặt lại đầy thỏa mãn và vui mừng.
- Có thể, có thể nhìn thấy hôm nay…ta…ta.. thấy đủ rồi.
Cảm giác được nhiệt độ bàn tay càng lạnh, Trình Danh Chấn dùng tay còn lại lặng lẽ lau vết máu trên mặt Bảo Thủ Tín. Hắn không muốn nói gì nữa rồi, nếu như có, giờ phút này cũng đã dư thừa, Bảo Thủ Tín trước khi chết, đã biểu đạt rành mạch. Gã thỏa mãn với những ngày tháng an bình hôm nay, vì thế mà không tiếc nuối.
Từ sinh đến tử, cho dù cuối cùng mặc cẩm báo tướng quân ngũ phẩm, từ bản chất, Bảo Thủ Tín vẫn là dân đen như cũ. Cuộc đời của gã không có mục tiêu gì quá cao, cái gì mà “Phong hầu phong tướng", "Lập tức cướp lấy bất thế công danh", những lời này sẽ chỉ cười đùa khi uống rượu, sau khi tỉnh rượu là coi nó không là thực. Gã sống bình thường, cũng cam chịu bình thường. Có thể một bữa cơm có hai móng giò heo đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, có thể nhìn lúa trên đồng ruộng nhà mình tươi tốt cũng đã thấy vô cùng thỏa mãn. Sau khi cuộc sống an bình bị người khác hủy diệt, gã hắn không thể không cầm đao, phẫn nộ phản kháng. Nhưng khi loạn thế kết thúc, gã hy vọng nhất không phải là đi theo anh hùng vấn đỉnh tranh giành, mà là trở về với vợ con, tiếp tục những ngày tháng bình thản.
Trên dưới Minh Châu Doanh phần lớn đều là những người có mong muốn như vậy. Cả vùng đất Trung Nguyên, có vô số người như Bảo Thủ Tín. Bọn họ giảo hoạt, tham lam, lười biếng, keo kiệt, nhưng ở sâu trong nội tâm bọn họ vẫn không mất đi bản tính lương thiện. Ở trong mắt những người chí hướng cao xa, ánh mắt bọn họ thiển cận không đáng nói. Nhưng mộng tưởng mỏng manh trong lòng bọn họ, lại trả giá bằng bản thân mình.
- Đi thôi, nâng Hoàng Nha Bảo rút quân về doanh đi!
Không biết là ai thấp giọng đề nghị một câu, lập tức chiếm được hưởng ứng của mọi người. Vương Nhị Mao tiến lên, xoay người một bên đầu cáng, Trình Danh Chấn giơ cây đuốc, Vương Phi vải trắng phủ lên thân thể của Bảo Thủ Tín. Đoàn người không trưng cầu ý kiến của Tần vương là người có quyền vị cao nhất ở đây. Tần vương Lý Thế Dân cũng không biểu đạt bất luận bất mãn gì, Chỉ đưa mắt Uất Trì Kính Đức, lặng yên đi theo sau cáng.
Tướng ngũ phẩm giống như Bảo Thủ Tín, Lý Thế Dân tùy tay cũng có thể đỡ được một tá. Nhưng hôm nay nhìn một tướng ngũ phẩm chết ở trước mặt mình, trong lòng của y lại nảy sinh sự xúc động thật sâu. Đại trượng phu duy nguyện da ngựa bọc thây (hy sinh nơi chiến trường), trong lòng Lý Thế Dân liền mênh mông một lời nhiệt huyết anh hùng. Y không sợ tử vong chút nào, cũng không chán ghét tiếng trống trận. Bất kể là trước trận hai quân hay là một ngựa chiến trường, y chẳng sợ cuối cùng thất bại trong gang tấc tự vẫn Ô Giang, cũng không cam chịu một cuộc đời bình thường.
Nhưng mà, Bảo Thủ Tín chết, lại làm cho y cảm thấy một loại nhân sinh hoàn toàn bất đồng. Khác với những gì mà y từng nghe, từng được giáo dục từ nhỏ. nghe thấy không hợp nhau. Nếu không phải thê nhi đều ở hậu phương tại Minh Châu Doanh, Bảo Thủ Tín có thật sự đầu hàng kẻ thù hay không, Lý Thế Dân không hề nắm chắc. Y cảm thấy, đối phương mười phần sẽ làm như vậy. Bởi vì trong mắt một người như Bảo Thủ Tín, một Tần Vương y cũng không đáng để gã chết, thậm chí Trình Danh Chấn cũng không đáng được gã dùng tính mạng để tương báo. Gã sống, không bởi đại nghĩa, thiên mệnh, cũng không có gì theo đuổi, chỉ là vì mình và người nhà của mình được sống vui vẻ, ít chịu tổn thương mà thôi.
Chỉ như thế thôi!
Hèn mọn như cỏ, tầm thường như cỏ, cho dù vóc dáng cũng nhỏ bé như cây cỏ, trong cơ thể, cũng mang tâm tư nhỏ bé. Người như thế không thể trọng dụng, cũng không gánh vác nổi phó thác. Nhưng, đúng là một Bảo Thủ Tín, đã nâng lên toàn bộ Trung Nguyên!
Nghĩ được như vậy, ánh mắt của Lý Thế Dân nhìn về phía tướng sĩ Minh Châu ôn hòa nhiều lên. Y rốt cục hơi lý giải lựa chọn của Trình Danh Chấn. Sau này sẽ không tiếp tục ghen ghét nữa. Mặc dù không có tầng quan hệ Bảo Thủ Tín liều mình cứu giúp này, y cũng sẽ không ghen ghét nữa.