Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 627 - Chương 271: Phù Hoa (7).

Chương 271: Phù hoa (7).

Từ Minh Châu Doanh trở về, Lý Thế Dân lập tức nổi trống tụ tướng, mệnh lệnh đoàn người chuẩn bị nghênh chiến Đậu Kiến Đức.

Y tin tưởng phán đoán của Trình Danh Chấn, Đậu Kiến Đức chí hướng cao xa, Vương Thế Sung tầm nhìn hạn hẹp. Quân Đường tiếp tục vây công Lạc Dương, sau lưng nhất định sẽ bị Đậu Kiến Đức tập kích. Mà quân Đường đi nghênh chiến Đậu Kiến Đức, Vương Thế Sung chưa hẳn đồng ý ra khỏi thành kiềm chế. Đợi Đậu Kiến Đức bị đánh bại lui về Hà Nam, thì Lạc Dương chân chính biến thành một tòa cô thành. Đại Đường sẽ sớm thu phục được.

Ngoài ra, theo lời nói đám người Trình Danh Chấn, Đậu Gia Quân là hổ ở sào huyệt, còn ra bên ngoài là sâu bọ. Hiện giờ Đậu Gia Quân đã rời khỏi ổ mấy trăm dặm, Đại Đường vừa lúc dễ dàng một trận chiến mà đánh bại.

- Theo thám báo hồi báo, ba vạn người tiền bộ của Đậu Gia Quân đã tiến nhập Hổ Lao quan!

Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút lo lắng triển vọng của trận chiến này, chỉ chỉ dư đồ, thấp giọng khuyên can.

- Ai lãnh binh?

Lý Thế Dân vừa mới trở về, còn không rõ sự biến hóa này, nhíu mày, thấp giọng hỏi.

- Một người tên là Ân Thu, một người tên là Thạch Toản, đều là hai đại tướng số một số hai trong Đậu Gia Quân.

Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẫm nghĩ một chút, đáp lại.

- tướng phòng giữ của Vương Thế Sung lúc này bị sợ, không ngờ trực tiếp nghênh hai người vào trong quan. Căn bản không nghi ngờ Đậu Kiến Đức có thể nhân cơ hội chiếm Hổ Lao của gã hay không!

- Sẽ không! Đậu Kiến Đức xưa nay hiểu việc.

Đỗ Như Hối đứng bên cạnh cười mở miệng. Trước đó, gã vẫn chủ trương quân Đường buông tha cho Lạc Dương, ưu tiên đối phó Đậu Kiến Đức. Nhưng bất hạnh địa vị thấp bé không có tiếng nói, đề nghị không được coi trọng. Hiện giờ Tần vương điện hạ rốt cục cải biến chủ ý, gã đương nhiên phải hết sức giúp đối phương quyết định.

- Khắc Minh có nắm chắc như vậy không?

Trưởng Tôn Vô Kỵ quay đầu lại nhìn Đỗ Như Hối, gọi hẳn biểu tự của đối phương.

- Theo phong cách làm việc xưa nay của Đậu Kiến Đức là có thể phán đoán!

Tuy rằng không chính tai nghe được Trình Danh Chấn phân tích về năng lực, tính cách của Đậu Kiến Đức, kết quả và tình huống Đỗ Như Hối suy đoán ra lại không khác là bao.

- Người này nói như rồng leo, làm như mèo mửa, hễ là dính đến danh phận, chắc chắn sẽ luôn tỏ ra bộ dạng đạo mạo. Nghịch Trịnh sắp diệt vong, Đậu Kiến Đức lĩnh quân tới cứu, dựng lên một chữ “Nghĩa”. Nếu là hắn nhân cơ hội chiếm Hổ Lao quan, là ném đá xuống giếng, thì hình tượng "Nhiệt tình vì lợi ích chung" vất vả tạo nên trước đây đã ầm ầm mà đổ rồi.

- Nhưng quân địch có ba vạn chi chúng, lại tránh ở sau tường cao. Quân ta tùy tiện bổ nhào qua, chậm chạp không thể đánh hạ Hổ Lao quan, Đậu Kiến Đức lại suất lĩnh chủ lực chạy tới, chẳng phải là lâm vào khốn cảnh hai mặt thụ địch sao?

Tần vương Ký Thất Tham Quân Phòng Huyền Linh xưa nay cẩn thận, thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ không quan tâm đến Đỗ Như Hối, cười nói vào một câu.

- Thạch Toản, Ân Thu cũng không phải dòng chính của Đậu Kiến Đức.

Đỗ Như Hối hơi chút trầm ngâm, vô cùng tự tin trả lời:

- Nếu như có thể mượn tay chúng ta làm thực lực suy yếu đi vài phần, phỏng chừng Đậu Kiến Đức sẽ vui vẻ mà nhìn. Mà hai người Thạch, Ân sao lại không cẩn thận đề phòng Đậu Kiến Đức? Dù sao giống như tâm phúc trọng thần Tống Chính Bản vậy, một lời không hợp, Đậu Kiến Đức nói giết liền giết. Nếu là trong tay vô binh, ai có thể đảm bảo mình không phải là Tống Chính Bản kế tiếp?

- Đúng là như thế!

Lý Thế Dân đứng lên, hai tay chống lên soái án.

- Khắc Minh tuy rằng đêm qua không đi theo Cô, nhưng lời diễn giải lại vô cùng giống với Trình Danh Chấn. Hai vị tướng Trình, Vương cũng nói như vậy. Cho nên cô mới hạ quyết tâm. Ngươi sau này hãy là thân biên của Cô đi. Khi Cô do dự, giúp Cô ra quyết định. Không cố kỵ, ngươi lập tức đi chuẩn bị. Chúng ta không thể do dự nữa rồi, trì hoãn càng lâu, tình thế đối địch quân càng có lợi. Buổi trưa hôm nay Cô dẫn dắt Phi hổ quân ra trước, binh mã còn lại toàn bộ giao cho ngươi. Sau đó chậm rãi cùng tiến tới.

- Vâng!

Thấy Lý Thế Dân đã có quyết định, Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức tiến lên tiếp lệnh. Trong khoảnh khắc xoay người đi, lại lo lắng hỏi:

- Phi hổ quân chỉ có ba nghìn người, chủ công không cảm thấy ít sao? Báo Tiệp quân cũng huấn luyện một thời gian rồi, không bằng cùng lĩnh bọn họ đi.

- Ba nghìn Phi hổ quân đã là đủ. Ngày xưa Hổ Bí thiết kỵ có thể lấy năm nghìn phá hai trăm ngàn. Cô bản lĩnh không như La Nghệ, ba nghìn đấu ba vạn cũng là có thể được đấy.

Lý Thế Dân lắc đầu, vẻ mặt kiêu ngạo.

Lời nói này nghe vào lỗ tai Hầu Quân Tập, ngay lập tức giống điểm một mồi lửa. Tiến lên mấy bước, khom người thi lễ.

- Chủ công yên tâm, Phi hổ quân tuyệt sẽ không làm mất mặt Đại Đường!

- Cô mài kiếm mấy năm, và đúng là dùng hôm nay.

Lý Thế Dân từ sau soái án bước nhanh ra, hai tay đỡ Hầu Quân Tập.

- Chúng ta chỉ đem ba nghìn người đi khiêu chiến, nhị tướng Thạch, Ân hẳn sẽ không có đầu rút cổ trong quan không ra. Ba nghìn người phá ba vạn, Đậu Kiến Đức đến tiếp sau tuy rằng còn có mười bảy mười tám vạn chúng, cũng chắc chắn bị dọa không thể tiến lên được. Ngươi đi xuống điểm binh, nói cho các huynh đệ, phá kẻ tặc, ngay tại một trận chiến này.

- Vâng!

Hầu Quân Tập toàn thân bị nhiệt huyết dâng lên phừng phừng, gật gật đầu, đi nhanh ra ngoài trướng.

Nhìn gã đi rồi, Tần vương Lý Thế Dân quay đầu lại nhìn nhìn Uất Trì Cung.

- Kính Đức, vết thương trên tay sao rồi, có theo ta xuất chinh được không.

- Chuyện như này sao lại thiếu mạt tướng được.

Uất Trì Kính Đức cười cười, lớn tiếng trả lời.

- Thúc Bảo huynh, Giảo Kim huynh, có thể nguyện theo Cô đi đánh trận không?

Lý Thế Dân đưa mắt nhìn sang Tần Quỳnh và Trình Tri Tiết, tiếp tục hỏi.

- Nguyện theo Điện hạ.

Tần Thúc Bảo và Trình Tri Tiết cười cười, chắp tay đáp lại.

Lập tức người mặc giáp trụ lấy binh khí, dẫn dắt ba nghìn Phi hổ quân, chậm rãi chạy tới hướng Hổ Lao quan. Nửa ngày, mặt trời khuất dần phía tây, Hổ Lao quan nguy nga oai hùng hiện ra trong tầm mắt. Dưới tà dương đầu xuân, nơi này có ngàn năm lịch sử, tận mắt nhìn thấy hùng quan trên trăm trận ác chiến toát lên vẻ thê lương. Gạch thành màu nâu xanh, địch lầu màu đỏ thẫm, một trường sóc dựng thẳng tắp trên bầu trời xanh lam, phối hợp với từng đợt trống trận, từng tiếng kèn, chưa chiến, đã làm tóc gáy người ta dựng đứng.

Phi hổ quân thuần một sắc kỵ binh, căn bản không sợ không đủ năng lực công thành. Lý Thế Dân mệnh lệnh Hầu Quân Tập đem Phi hổ quân đứng ở cách Hổ Lao quan ngoài năm dặm, mình dẫn dắt ba người Tần Thúc Bảo, Uất Trì Kính Đức, Trình Tri Tiết chậm rãi tiến lên. Tướng lĩnh thủ quan thấy không rõ thân phận của người tới, phái hai mươi mấy danh thám báo ra xò xét. Lý Thế Dân giục ngựa tiếp đón, tả Uất Trì Kính Đức, phải Tần Thúc Bảo, sau là xò xét. Lý Thế Dân giục ngựa tiếp đón, tả Uất Trì Kính Đức, phải Tần Thúc Bảo, sau Trình Giảo Kim che chở. Thuần thục, giết hai mươi mấy danh thám báo sạch sẽ.

Dùng trường sóc nâng một đầu người máu chảy đầm đìa, y hô to với quân địch đang trợn mắt há hốc mồm ở trên quan:

- Nói cho thủ thành biết, Thế Dân tự mình đến tiếp hắn. Chỉ dẫn theo ba nghìn kỵ binh! Nếu hắn là nam nhân, thì ra khỏi thành chiến một trận. Nếu không có can đảm, thì hãy trốn về Hà Bắc đi, đừng có mù lẫn ở nơi này nữa. Không thể giúp Vương Thế Sung, ngược lại còn tiêu hao lương thực vô ích.

Ngay lúc bốn người ngoài thành diễu võ dương oai, đuổi giết thám báo, hai người Thạch Toản và Ân Thu đã nghe hỏi đuổi tới. Nghe Lý Thế Dân mắng đến ác độc như thế, giận không kềm được, lập tức điểm đủ binh mã, chuẩn bị dạy cho tên không biết trời cao đất rộng này một bài học. Tham quân Trương Thuyết dưới trướng Thạch Toản là từ Vũ Văn Hóa Cập đến đầu nhập Đậu Kiến Đức, thấy hai vị chủ tướng giận xung quan, khẩn trương tiến lên giữ chặt đầu ngựa của Thạch Toản, thấp giọng khuyên nhủ:

- Tướng quân, nghe ta một câu. Lý Thế Dân nếu tài cán làm Thống soái một phương, khẳng định không phải là hạng người lỗ mãng. Hắn hôm nay chỉ dẫn theo ba gã thị vệ tới khiêu chiến, nói vậyở ngoài thành sớm đã thiết lập cạm bẫy!

Đối với những quan đầu hàng của triều Tùy cũ, Thạch Toản xưa nay vô cùng khinh thường. Nếu loại tướng quân không xương cốt có bản lĩnh nói được như Đậu Kiến Đức, Dương Quảng và Vũ Văn Hóa Cập sẽ không phải chết rồi. Lúc này, y dựng mắt lên, thấp giọng quát.

- Như thế, Thạch mỗ chính là hạng người lỗ mãng rồi. Tránh ra, nếu không đừng trách Thạch mỗ đối với ngươi không khách khí!

Sắc mặt Trương Thuyết lập tức tím đen, ngượng ngùng buông tay ra, lui sang một bên. Ân Thu tướng quân trầm tĩnh hơn Thạch Toản, không muốn đắc tội Đậu Kiến Đức sau lưng Trương Thuyết, thấp giọng đề nghị:

- Trương Tham quân cũng là xuất phát từ lòng tốt, nhưng Lý Thế Dân khinh người quá đáng, không dạy cho hắn một bài học, chỉ sợ sẽ làm giảm sĩ khí của quân ta. Như vậy đi, hắn mang đến ba tam tướng ở bên ngoài khiêu chiến, chúng ta cũng phái bốn gã giỏi đi ra ngoài. Trước tiên thử xem cân lượng của hắn thế nào, rồi định đoạt tiếp.

- Thám báo vừa rồi…

Thạch Toản nhíu mày, hầm hừ nói.

- Những người ngoài thành kia ít nhất đều là tướng quân, thám báo bình thường đương nhiên không phải là đối thủ của bọn họ!

Cười cười, Ân Thu thấp giọng giải thích. Sau đó xoay người, nhập ngũ điểm ra hai gã mãnh tướng tâm phúc của mình.

- Ân Giao Long, Phương Bao, hai người các ngươi đi. Cắt một đầu về cho ta.

- Ngài chờ!

Hai gã dũng tướng được điểm ra tràn đầy tự tin, đánh ngựa xông ra khỏi cửa thành.

Thạch Toản thấy thế, cũng điểm ra hai gã dũng tướng dưới trướng minh, một gã tên là Thạch Nhạc, một gã tên là Lỗ Thu Minh, thân thủ nhất đẳng, đi theo sau Ân Giao Long và Phương Bao, nghênh chiến Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân từ nhỏ luyện võ, thân thủ hơn xa người bình thường có thể sánh bằng. Mấy ngày trước đây sở dĩ bị Đơn Hùng Tín đuổi chạy trối chết. Thứ nhất là do sự việc xảy ra đột ngột, trong tay không có binh khí thích hợp. Thứ hai là bởi vì y quý trọng tính mạng, thấy mình không phải là đối thủ của Đơn Tín Hùng, quyết không ngớ ngẩn đánh bừa với đối phương. Nhưng hôm nay lại khác, đêm đó bên cạnh y chỉ có một Uất Trì Kính Đức, còn chậm chạp đuổi đến không kịp, hôm nay bên cạnh y gom đủ ba đại cao thủ đương thời Uất, Trình, Uất Trì, sao có thể chịu né tránh chứ. Nhìn thấy kẻ thù chỉ phái bốn tướng ra nghênh chiến, lập tức cười lạnh một tiếng, giục ngựa xông tới. Tần Thúc Bảo và Uất Trì Kính Đức một tả một hữu, bảo vệ chặt hai cánh cho Lý Thế Dân. Trình Tri Tiết một tay kéo trường sóc, cười ha hả theo sát ở cuối cùng, nhìn chung quanh, giống như đi dạo phố đầy thư giãn.

Lập tức, trước Hổ Lao quan tiếng trống như sấm. Ân Giao Long, Phương Bao, Thạch Nhạc, Lỗ Thu Minh song vai sông đến.

- Đến thật tốt!

Lý Thế Dân hét lớn một tiếng, trường sóc tựa như giao long giũ ra, đụng vào binh khí trong tay Ân Giao Long, thuận thế đẩy bên phải đầu tiên. Mũi sóc ba thước giống như cắt dưa chặn tiếng nói của đối phương, máu phun như thác nước.

Một chiêu còn chưa đi đến, thi thể của Ân Giao Long đã từ trên lưng ngựa rơi xuống. Ba tướng còn lại không tự chủ được ngây ra một lúc. Trước trận hai quân, sao có thể phân tâm, một giáo của Tần Thúc Bảo đâm tới, trúng bụng của Phương Bao. Kéo Phương Bao ở trên ngọn giáo, cũng không nhìn, ném về phía cửa thành xa xa.

Uất Trì Kính Đức võ nghệ không thành thạo bằng Tần Thúc Bảo, thắng ở trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng. Cùng Thạch Nhạc giao thủ hai chiêu, khi hai ngựa giao qua, rút tiên ra đập, chỉ nghe phịch một tiếng, máu và óc trắng vẩy ra. Thạch Nhạc được coi là tài nghệ giỏi hàng đầu trong Đậu Gia quân lúc này đầu bị rút ra bay lên, nửa thân thể còn lại vẫn đang lảo đảo ở trên chiến mã, giương nanh múa vuốt.

Ở trong trận, Trình Tri Tiết thoải mái nhất. Căn bản không cần làm gì, thừa dịp tướng địch bị Lý Thế Dân thu hút, đem trường sóc treo ở yên ngựa, giương cung cài tên, một mũi bắn cho Lỗ Thu Minh ngã xuống ngựa.

Tiếng giống đang hùng hồn đột nhiên ngừng lại.

Trên hùng quan, vô số người há hốc miệng, cả người lạnh run. Bốn tướng, từng người đối mặt, ngay cả đường sống trả đòn cũng không có. Như sóc kia, như tiễn kia mà nhắm đến mình, mình còn có cơ hội sống không?

- Chỉ một chút bản lĩnh cũng không biết xấu hổ tới giúp Vương Thế Sung.

Lý Thế Dân cầm trường sóc thúc ngựa, giẫm lên thi thể của quân địch.

- Còn chưa chịu chết, mau chạy ra đây. Nếu không dám, sớm chạy về Hà Bắc ôm con đi!

Bình Luận (0)
Comment