Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 628 - Chương 272: Phù Hoa (8).

Chương 272: Phù hoa (8).

- Đáng giận!

Không chịu nổi thi thể các huynh đệ bị Lý Thế Dân làm nhục, hai người Thạch Toản và Ân Thu hất dây cương, song song giết ra khỏi cửa thành.

Hai người bọn họ đều là xuất thân thảo mãng, tướng lĩnh dòng chính dưới trướng đều là dòng họ thân thích hoặc là vãn bối hàng xóm láng giềng. Bị người ta một hơi giết chết bốn người mà mình vẫn không đạt được gì, mà bị tổn thương không chỉ chút mặt mũi, gây chuyện không tốt, uy vọng của tướng lĩnh và sĩ khí của đội ngũ đều đã xuống dốc không phanh.

Hơn nữa sau lưng Lý Thế Dân còn có hơn ba nghìn người, người nào có lẽ cũng dũng mãnh giống ba gã hộ vệ kia. Ba vạn đại quân vây lên, lấy mười đánh cục sắt cũng có thể giẫm nát.

Hai gã chủ tướng vừa động, Tham quân Trương Thuyết đã không thể ngăn cản các huynh đệ còn lại rồi. Lập tức, cửa thành mở rộng ra, mấy trăm kỵ binh giống như thủy triều tuôn ra

Lý Thế Dân khẽ mỉm cười, đẩy chuyển vật cưỡi chạy về phía sau hơn trăm bước. Cố ý kéo Thạch Toản và Ân Thu mang theo một bộ phận thị vệ đi ra, không đợi đối phương chỉnh đội hình, đột nhiên chĩa trường sóc, dẫn dắt ba tướng Tần, Trình, Uất Trì vẹo lượn trường sóc như bốn đầu Ô Long, cao thấp tung bay, độc tin loạn phun, bất ngờ cứng rắn lột quân địch đuổi theo thành hai nửa.

“A!" "YAA. A. A.. !"

Dưới Hổ lao quan, Đậu Gia Quân hỗn loạn. Đoàn người đều ôm ý tưởng giống như nhiều kiến cắn chết, lại không nghĩ rằng thế tới voi đạp đi mạnh như thế, căn bản đàn kiến không thể địch được. Chỉ trong chốc lát, vừa ra khỏi thành đã do dự nên rụt về hay không, lại không khỏi ngẩn ngơ xông ra ngoài. Đợi Thạch Toản và Ân Thu rốt cục làm ra phản ứng chính xác, dẫn dắt thân binh chắn lại, Lý Thế Dân đã cùng ba viên mãnh tướng tuyệt thế lượn qua một lượt ở trong trận, tranh ra một đường máu, lại lần nữa chạy ra ngoài hai trăm bước.

"Xuyyyyyy!" Lý Thế Dân đẩy chuyển vật cưỡi, chậm rãi xoay người trước trận quân địch. Tần Thúc Bảo bên trái, Uất Trì Cung bên phải, sau lưng che chở một Trình Giảo Kim. Bốn trường sóc chỉ xa xa, máu như hạt châu xuyên qua mũi sóc nhỏ xuống, thanh âm gần như rõ ràng có thể nghe.

Bốn thanh trường sóc, qua lại cứng rắn trong mấy trăm người! Đây là can đảm bực nào? Tướng sĩ Đậu Gia Quân không kìm nổi đều rụt cổ, dường như hơi chút sơ sẩy, mũi sóc đối diện sẽ phi không bay tới, đâm trúng vào họng mình.

Nhìn Lý Thế Dân diễu võ dương oai. Thạch Toản và Ân Thu không ngừng kêu khổ. Hiện tại, mặc dù có thể trở về bọn họ cũng không dám quay đầu lại. Nhiều ánh mắt nhìn như vậy, hôm nay chỉ cần lui về trong quan, ngày sau khó mà hạ lệnh cho các huynh đệ nghe nữa. Nhưng xông lên, hai người tự biết võ nghệ của mình lại kém đối phương quá xa, đơn đả độc đấu thì chẳng khác nào tự đưa mình vào chỗ chết. Mà quần ẩu mà nói, là mình lại không có biện pháp để ngăn bọn họ lại.

- Có kẻ nào dám xuất trận chiến một trận không?

Lý Thế Dân cầm trường sóc, tua rua nhuộm máu run rẩy, lớn tiếng quát hỏi.

Tướng sĩ Đậu Gia Quân cảm thấy da đầu lại căng thẳng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không muốn tiến lên toi mạng.

- Nếu chiến cũng không dám chiến, các ngươi tới làm gì?

Lý Thế Dân cười ha ha, kiêu ngạo hỏi. Nghe thấy tiếng cười chói tai này, da mặt hai người Thạch Toản và Ân Thu nóng bỏng, không suy xét an nguy của bản thân nữa, một trước một sau phóng ngựa ra.

- Cuối cùng cũng có gan đấy.

Lý Thế Dân cười cười, la lớn.

- Hai đấu hai, để không ai nói ta ức hiếp ngươi.

Dứt lời, đưa mắt ra hiệu cho Tần Thúc Bảo, song song tiến lên, nghênh chiến Ân Thu, Thạch Toản. Lúc này, Tham quân Trương Thuyết Đậu Kiến Đức phái tới cuối cùng mới chen chúc ra khỏi cửa thành, thấy không kìm nổi lắc đầu liên tục, thấp giọng oán giận:

- Càn quấy, càn quấy, hai quân giao chiến so chính là huấn luyện, sĩ khí, trận pháp, thao lược, sao có thể bằng cái dũng của thất phu? Càn quấy, càn quấy....

- Giám quân đại nhân vẫn nên bớt tranh cãi đi! Không nói không ai bảo ngươi câm đâu.

Thân binh của Thạch Toản nghe không lọt tai, lườm gã, gằn giọng quát lớn.

- Ngươi, ngươi dám...

Trương Thuyết tím da mặt, chỉ vào thân binh, ngực phập phồng tức giận. Y là Tham quân của Đậu Kiến Đức cấp cho Thạch Toản đấy, chính là Tham tán quân vụ, trên thực tế lại tương đương là cơ sở ngầm xếp vào bên cạnh hai người Thạch Toản và Ân Thu, cho nên không chiếm được nửa phần tôn kính của mọi người. đoàn người nửa phần tôn kính. Ngày thường hiến sách, mười câu có tám câu bị hai người Thạch, Ân xem như gió thoảng bên tai. Hai câu còn lại cũng là dễ nghe thì nghe, không dễ nghe thì bác bỏ, không chút nể mặt chút nào.

Đã bị ảnh hưởng của chủ soái, các tướng sĩ cũng không tôn kính vị Tham quân đại nhân này, thỉnh thoảng nể mặt mũi của Đậu Kiến Đức thì cười với gã, khi mất hứng thì coi gã là đống phân chó.

Khi nói chuyện, Thạch Toản, Ân Thu đã cùng Lý Thế Dân, Tần Thúc Bảo đánh bốn năm hiệp. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm chém giết tích lũy nên, hai người miễn cưỡng còn không bị thương. Nhưng cũng luống cuống chân tay, mồ hô ròng rong từ tóc mai chảy xuống. Tham quân Trương Thuyết thấy tình thế không ổn, đành phải kiên trì đến cùng đoạt lấy lệnh kỳ trong tay thân binh của Thạch Toản, giơ cao, lớn tiếng mệnh lệnh.

- Các huynh đệ, toàn quân áp lên, vây giết bọn chúng!

Không cần gã mở miệng, các tướng sĩ cũng biết chủ soái nhà mình không chống đỡ nổi rồi, cùng hô lên, ùa ra.

- Ta nghĩ ngươi là anh hùng, hóa ra cũng không có tiền đồ như vậy.

Lý Thế Dân một sóc đẩy binh khí của Thạch Toản ra, cười trào phúng một câu. Sau đó nhẹ nhàng vung dây cương.

- Tần Nhị ca, đi thôi, đừng ô uế tay mình!

- Điện hạ đi trước một bước!

Tần Thúc Bảo giống như đang chơi, hóa giải một kích liều mạng của Ân Thu. Ngay sau đó đâm trúng chiến mã của Ân Thu, rồi xoay người bỏ đi. Đáng thương chiến mã rên rỉ thê lương, lảo đảo ngã xuống, Ân Thu chậm rãi từ lưng ngựa nhảy xuống, hai mắt bốc hỏa, máu từ khóe miệng rỉ ra.

Gã có thể chết, lại không thể chịu được loại nhục nhã này. Tên họ Tần kia căn bản không coi gã là đối thủ, có thể đâm người thì lại đâm vật cưỡi, chỉ vì giễu cợt võ nghệ của gã tầm thường.

- Lên ngựa, hôm nay không chết không ngừng!

Thạch Toản giết đi lên, tay đoạt lấy vật cưỡi của binh lính, gầm thét dắt đến trước mặt Ân Thu.

- Đại trượng phu có thể giết nhưng không thể làm nhục! Không giết họ Lý đấy, Thạch mỗ thề không làm người!

- Hai vị tướng quân...

Trương Thuyết ý đồ tiến lên ngăn trở, bị Ân Thu đẩy ra. Tướng sĩ cưỡi ngựa tiến nhanh đến chỗ gã, bộ tốt theo sát sau.

- Đoàn người cùng tiến lên, không tin hắn có ba đầu sáu tay.

Tướng sĩ Đậu Gia Quân bị chọc giận, lớn tiếng la hét, căn bản không suy nghĩ thêm mình rốt cuộc vì sao lại đến.

- Đầy tớ nhỏ, không đủ mưu kế.

Trương Thuyết tức giận tới mức giậm chân. Trở mình lên ngựa đuổi theo sau đội ngũ.

- Ba vạn đại quân, may chỉ có ba vạn đại quân.

- Ba vạn người đánh ba nghìn người, cũng sẽ không thua rất thảm đi!

- Cả đội, cả đội! Đừng chạy tan.

Thanh âm của Thạch Toản từ phía trước truyền tới, nghe vào giống như khôi phục một chút lý trí.

- Tam Lư Tử, ngươi mang theo thám báo đi trước. Bất cứ lúc nào cũng chú ý hướng đi của quân địch. Lão Ân, ngươi ngăn chặn đầu trận tuyến. Lão Tứ, ngươi tập trung cung tiễn thủ, dựa theo chiêu số mà năm đó Trình Tiểu Cửu dạy, đi vào trong đội ngũ...

- Nếu như có thể bày trận mà chiến... có lẽ...

Nghe Thạch Toản mệnh lệnh. Trong lòng Trương Thuyết mơ hồ dâng lên một tia hy vọng. Đậu Gia Quân có ơn đối với gã, bất kể như thế nào, gã đều phải đi theo đội ngũ này, mặc kệ phía trước là núi đao biển lửa, hay là vực sâu vạn trượng!

Bình Luận (0)
Comment