Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 630 - Chương 274: Phù Hoa (10).

Chương 274: Phù hoa (10).

Ba trăm kỵ binh vội tới tiếp ứng cho Lý Thế Dân hợp thành một khối với Phi Hổ quân. Giáo dài bay múa, máu văng khắp nơi. Số người tăng lên, Đậu gia quân chiếm ưu thế nhưng binh khí, áo giáp và kĩ thuật cưỡi ngựa thì chênh lệch so với đối phương quá nhiều, rất nhanh đã bị tạo thành mấy lỗ hổng lớn. Lý Thế Dân vội vội vàng vàng thoát thân thấy vậy liền quay ngựa lại mang theo ba gã dũng mãnh kia ở trong Đậu gia quân tả xung hữu đột như vào chỗ không người. Kị binh của Đậu gia quân dùng mọi cách để bao vây y nhưng lục bất tòng tâm. Đa số vừa đối mặt với Lý Thế Dân thì đều bị y đâm chết, những người khác kiên trì đấu được một kích với Lý Thế Dân thì lại đụng phải Trình Giảo Kim sau y, bị đối phương dùng búa lớn bổ người thành hai khúc.

Thạch Toản thấy vậy không thể không bảo quân lính của mình dừng lại, cùng với một phần cung tiễn thủ và bộ sóc thủ nhập chiến đoàn. Binh lính dưới trướng của gã bị vẻ kiêu ngạo của đối phương làm cho tức đến hai mắt gần như bốc hỏa. Sau khi nhận lệnh lập tức đồng loạt tiến lên. Lý Thế Dân không chịu nổi sự thiệt trước mắt này liền thúc ngựa chạy trốn một lần nữa.

Tần Thúc Bảo và Uất Trì Kính Đức bảo vệ hai bên cho y, Trình Giảo Kim một tay cầm sóc, một tay nhấc búa cản phía sau, đám truy binh tức không chịu được nhưng cũng chẳng có cách nào khác.

- Thằng vô liêm sỉ!

Thạch Toản chửi ầm lên:

- Còn thoát nhanh hơn thỏ, không sợ mất mặt cha mày à?

Mắng đủ rồi gã lại chủ động gõ chiêng thu toàn quân trở về, cử chỉ của kẻ địch rất kì quái, gã không muốn rời xa Hổ Lao quan.

Qua một hồi truy đuổi, bộ binh và kị binh đều toát cả mồ hồi. Nghe tiếng chiêng bất giác tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Chưa đợi cho bọn chúng thở đều trở lại thì tiếng vó ngựa lại ầm ầm vang lên. Lý Thế Dân dẫn theo mấy tên thị vệ lần thứ ba xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

- Hai vị tướng quân, đừng đuổi nữa.

Trương Thuyết thở hồng hộc lau mồ hôi, thấp giọng khuyên bảo:

- Đuổi y, coi như thôi đi. Dù sao cũng không đuổi kịp.

Lần này Thạch Toản quyết định nể mặt Trương Thuyết, gật gật đầu, rút lệnh kỳ ra. Đúng lúc này gã phát hiện ra chân trời có một ánh sáng hơi yếu, bèn thu lệnh kỳ vào, dắt cổ họng hộ lên:

- Cả đội, cả đội. Trận hình phòng ngự, trường binh chuyển hướng tây, thủ cung bắn đầu trận tuyến.

Trong sự gấp gáp các huynh đệ không có sự chuẩn bị gì. Họ cố gắng tuân theo hiệu lệnh chuyển hướng, đội ngũ hơi hỗn loạn. Lý Thế Dân, Tần Thúc Bảo, Uất Trì, Trình Tri Tiết bốn người họ nhanh chóng đến gần, nhìn như nhìn con mồi, cách Đậu gia quân khoảng 150 bước, chân phát lực đột nhiên xông lên phía trước. Hơn ba mươi mấy hộ vệ đi theo phía sau, thay đổi trận hình tụ lại thành một trận hình tấn công sắc bén.

Nhanh như gió, thế như lửa.

30Ba mươi hộ vệ bao vây Lý Thế Dân điên cuồng tăng tốc. Chạy ra năm mươi bước, tiến vào tầm bắn mũi tên của Đậu gia quân. Theo sau đó, mặt trời lặn ngay chỗ 300 kị binh, hàng ngũ tấn công vẫn là hình tam giác, đuổi sau đám Lý Thế Dân. Theo sát sau, một người, hai người người, ba người... Hơn mười người tấn công hình tam giác lần lượt xuất hiện giống như từng con sói hoang, lộ ra hàm răng nanh máu chảy đầm đìa.

- Vù!

Đợt mũi tên thứ nhất bắn lên không trung. Xẹt qua khoảng cách chừng tám mươi bước, dừng lại lao xuống đỉnh đầu Lý Thế Dân. Rất nhiều người trúng tên, nhưng chỉ có hai, ba người là ngã ngựa. Những người khác từ từ giữ thăng bằng đầu ngựa thành một hàng thẳng tắp.

- Kị binh trọng giáp, bọn họ thay đổi trọng giáp!

Có người kinh ngạc hét lên chói tai. Lập tức phát hiện sai lầm của mình. Trên người đối phương không phải là mặc áo giáp nặng, nếu mặc như vậy sao kị binh có thể chạy được với tốc độ này nhưng khả năng phòng hộ thì rất tốt. Tên mặt vàng thị vệ bên cạnh Lý Thế Dân ít nhất trên ngực cũng bị trúng năm mũi tên nhưng vẫn ngồi vững trên lưng ngựa. Mấy đầu mũi tên lắc lư trên cơ thể y.

- Tỏa tử giáp! Bọn họ đều mặc Tỏa tử giáp? Trời ơi! Lão lý lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!

Đội quân kêu loạn lên, chỉ có Trương Thuyết biết, gã lau mồ hôi lạnh trên trán đi lầm bầm nói. Gã không dám nói quá to, sợ sẽ làm giảm khí thế của quân mình.

Tỏa tử giáp hoàn toàn do các vòng sắt kết nối mà thành. Mềm như da dê nhưng cứng vô cùng. Ngoài năm mươi bước, cung tên bình thường có bắn thì cũng không gây ra sát thương gì. Trong trí nhớ của Trương Thuyết, một bộ Tỏa tử giáp giá tiền ít nhất phai hai mươi xâu xâu Nhục Hảo. Ba nghìn khinh kỵ mặc Tỏa tử giáp, trời ơi! Vậy thì bao nhiêu tiền? Đậu Vương gia có đập nồi đi bán sắt cũng không có được.

- Vù!

Không đợi Thạch Toản ra lệnh, cung thủ lại bắn ra đợt tên thứ hai bay lên không trung. Lần này hiệu quả còn hơn lần trước một chút, khoảng có năm sáu tên ngã ngựa. Nhưng vẫn duy trì đầy đủ đợt tấn công trước, đã giết được đến trong vòng hai mươi bước chân.

Lâm trận không quá ba tiễn, ý nói chính là chiến mã quân địch theo tầm bắn sát thương lớn nhất chạy đến trong phạm vi phụ cận cung tiễn thủ, là số lần mưa tên tối đa mà cung tiễn thủ có thể bắn ra. Sở bộ của Thạch Toản dùng chính là Tang mộc cung bình thường, tầm bắn vốn khá gần.xưa nay huấn luyện cũng sơ sài, ba lần mưa tên vừa bắn xong, cánh tay đã không còn lực, quân Đường giết đến trước mắt rồi.

Mấy tên kỵ binh của Đậu gia quân kìm nén sợ hãi, giục chiến mã lên nghênh đón, hy vọng có thể để cho quân mình tranh thủ thời gian phản ứng. Chiến mã của hai bên tăng tốc, càng lúc càng gần, ánh mắt ở giữa không trung tụ lại thành một tuyến:

- Đương!

Mã giáo của quân Đường chọc trúng đối thủ nhanh chóng tạo nên một đường cong. Lực đánh vào thật lớn đem đối phương nhắc bổng lên không trung:

- Vù!

Mã sóc do Bách công phương tinh chế bắn ra, đem thi thể trên mũi giáo quăng lên không trung.

Mượn tốc độ của chiến mã, kị binh quân Đường không chút do dự chỉ trường sóc vào tên đối thủ tiếp theo. Mã sóc đuổi theo ngực của kẻ thù, phun ta nuốt vào như lưỡi rắn. Bì giáp đơn bạc của Đậu gia quân bị rách dễ dàng, ba mũi giáo đâm thủng xương sườn, bắn ra, lại đem một tên đối thủ nhắc bổng lên không trung.

Hơn mười mũi sóc máu chảy đầm đìa, khát khao tìm tế phẩm tiếp theo. Kỵ binh Đậu Gia Quân tiến lên chặn đường bị đâm tạo thành khe hở lớn. Lý Thế Dân dẫn theo thị vệ xông vào, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Đám bộ tốt tiến lên cản đường nhanh chóng bị giết lui về phía sau. Rất nhanh có người hồn phi táng đảm kêu thảm quay lại bỏ chạy.

- Đâm chết bọn chúng!

Lý Thế Dân điên cuồng hét lên, đâm chết một tên địch từ sau lưng. Trường sóc hai bên như rừng, tên rơi bên người như mưa nhưng căn bản là y không thèm để ý. Y tin Tần Thúc Bảo, tin Uất Trì Kính Đức, tin Trình Giảo Kim bọn họ sẽ bảo vệ được mình. Y càng tin tướng Hầu Quân Tập và Trưởng Tôn Vô Kỵ cách đó không xa, tin rằng bọn họ có thể nhìn thấy cơ hội này mà tập trung đánh thắng.

- Nổi trống lên! Tiền quân đuổi theo Tần vương điện hạ, đi theo quân địch bày trận phía sau.

Ngoài ba trăm bước, Trưởng Tôn Vô Kỵ nhảy lên một chiến xa có bốn con ngựa kéo, tự tay giơ dùi trống lên. Dù là trước đó có đồng ý hay không đồng ý với mưu kế của Tần vương, bây giờ y đều chấp hành lệnh của Tần vương. Lý Thế Dân không chỉ là chủ công của y mà còn là bạn chơi thuở nhỏ, bằng hữu và tri kỉ.

Nghe thấy tiếng trống tùng tùng, đội tấn công thứ hai do La Sĩ Tín dẫn đầu, ra sức cầm giáo. Trận địa của địch có một đường đứt, xa xa sắp sụp đổ. Đó là cơ hội cho bọn họ, dù đối thủ nhiều bao nhiêu, ba vạn hay năm vạn thì trong mắt bọn họ đó thì đó chỉ là một đám dê núi đợi làm thịt mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment