Tiếng trống như sấm làm lòng người hoảng loạn.
Thạch Toản và Ân Thu nhìn đối phương, trong lòng chợt dâng lên một dòng nước lạnh đến rùng mình. Bọn họ hơi hối hận vì mình đã dễ dàng xuất quan đuổi giết quân địch, nếu co đầu rút cổ, dựa vào tường dày của Hổ Lao quan này thì căn bản là Lý Thế Dân cũng sẽ không có bất kì một hi vọng thắng cuộc nào. Còn bây giờ, cơ hội thắng trận của hai quân là ngang bằng nhau. Tuy bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng lại mất phần thắng nắm trong tay.
Bọn họ có hối hận cũng không kịp nữa. Cách đó không xa đã nhìn thấy quân Đường, nếu bây giờ bọn họ hạ lệnh rút lui, quân trận trong nháy mắt sẽ sụy đổ.
Sự nguy hiểm đó, Thạch Toản và Ân Thu đều không chịu nổi. Lúc này, điều duy nhất bọn họ có thể làm là đâm lao theo lao. Không để quyền chủ động chiến đấu nằm trong tay quân Đường, múa cờ chiến trong tay, Thạch Toản phát tất cả kỵ binh ra ngoài. Đồng thời cũng phái một đội thân binh, đứng trước trận chém chết những binh lính vừa trốn quay lại bản trận.
- Cái này giao cho ngươi, ta đi đối phó với tên tiểu tử họ Lý!
Ân Thu cắn chặt răng, triệu tập toàn bộ hộ vệ của mình về đích thân dẫn họ lâm trận. Sự tấn công của quân Đường quá mạnh, Thạch Toản phái năm nghìn khinh kỵ binh có lẽ chỉ có tác dụng ngăn được bước chân địch. Nhưng mang theo mấy ngàn thân vệ trong thời gian này đủ để chặt Lý Thế Dân thành những mảnh vụn.
Chỉ cần Lý Thế Dân chết thì kết quả của trận chiến này không thể trì hoãn nữa. Tổn thất của Đậu gia quân là thắng mà thảm, nhưng thắng thảm thì dù sao cũng vẫn là thắng, quân số của kẻ địch không bằng một phần mười bên ta chạy trốn cũng thật chật vật.
- Nổi trống lên!
Thạch Toản giơ tay, nhận lấy dùi trống. Giang rộng cánh tay đánh xuống mặt trống:
- Tùng, tùng, tùng...
Không chịu để cho trống của quân địch giành đánh trước. Trống trận của Đậu gia quân cũng đánh lên điên cuồng, hâm nóng nhiệt huyết của mọi người.
- Đại Hạ!
Trong tiếng trống trận, 5000 kị binh hò hét đánh như thủy triều ào về đối thủ. Binh khí của đối thủ tốt hơn bọn họ, áo giáp cũng giày hơn của bọn họ, chiến mã lại cao lớn hơn chiến mã của bọn họ, nhưng những cái đó có là gì. Yến Triệu từ thời cổ đã nhiều tráng sĩ khẳng khái bi ca, nhìn thấy kẻ bên thù mạnh hơn mà cúi đầu xin được thương xót thì sao còn xứng với danh xưng nam nhi Yến Triệu?
- Đại Đường!
Hầu Quân Tập giơ trường sóc lên, lớn tiếng hô to. Năm năm trước, lúc y vẫn là một lưu dân không nhà cửa, vậy mà không ngờ lại có ngày hôm nay. Là Lý Thế Dân chứa chấp y, ban cho y quần áo, phái người dạy y võ công. Từ đó đến giờ tính mạnh không còn là của bản thân y nữa. Vinh quang của Lý Thế Dân chính là vinh quang của y. Lý Thế Dân bị sỉ nhục chính là y bị sỉ nhục. Lý Thế Dân có thể tiến về phía trước sự nghiệp của y cũng rộng mở hơn, thăng chức rất nhanh.
Lấy được công danh trên lưng ngựa, tiền đồ của nam nhi là tự mình phấn đấu. Chứ không phải dựa vào ông trời ban tặng. Năm năm nay máu của quân địch nhuộm đỏ cả đầu trâm anh của y. Sau ngày hôm nay, màu của trâm anh chắc sẽ rất đẹp.
- Ầm!
Một phương thì người đông thế mạnh, một bên thì được trang bị hoàn hảo, không đánh bừa chỗ nào được. Vô số người kêu lên thảm thiết bay lên không trung, vô số người không nhìn rõ mặt của đối thủ, hồn đã về với đất.
Trong nháy mắt, quân Đường rõ ràng đã chiếm được ưu thế. Trường sóc trong tay bọn họ được Bách công phường Đại Đường chế tạo tỉ mỉ, mũi thép, thân đồng. Cán sóc cũng được lựa chọn là loại gỗ chá mộc dẻo dai, ngâm dầu, lại dùng nước sơn cát trắng bao bên ngoài. Cứng như sắt đồng thời có độ co dãn rất tốt. Mũi sóc đâm trúng đối thủ, phần lực lớn đều được hấp thu vào cán sóc, không có bất cứ tổn thương gì với người cầm sóc. Đợi quân địch sau khi bị đâm rời khỏi yên ngựa thì mượn dùng sự co dãn của cán sóc văng thi thể ra ngoài, rồi khởi xướng hướng tấn công về đối thủ thứ hai.
Trái lại kỵ binh dưới trướng của Thạch Toản thì được trang bị đơn sơ đến mức đáng thương. Đại bộ phận đến sóc cũng không được phối đủ, phần lớn là mâu rắn cắt đoạn ngắn cho đủ số lượng. Một số người khác thì cầm được mã sóc nhưng cán khá nhỏ. Chộp trong tay khó có thể nắm được cho cân bằng, may thì chọc trúng đối thủ, còn không may không giữ được thăng bằng thì nhùng nhằng, có khi lại đánh vào người của mình, kẻ nhẹ thì bị trật khớp tay, kẻ nặng thì ngã nhào xuống ngựa.
Tốc độ hai quân cũng rất nhanh, người ngã ngựa chắc chắn không còn cơ hội sống sót. Dù không bị quân địch giẫm phải thì cũng bị người của mình xông lên giẫm thành thịt vụn. Thạch Toản tận mắt nhìn thấy một Giáo úy dùng trường sóc đâm chết một tên quân Đường, sau đó bị mã sóc phản ngược lại đẩy rơi xuống ngựa. Tên Giáo úy bất hạnh kia có ý nhảy lên né ra đường đi của chiến mã. Một gã quân Đường bên cạnh đã xông lên đánh gã ngã xuống, sau đó mấy tên kị binh của Đậu gia quân phía đối diện không kịp né giẫm lên gã liên tiếp, bụi mù che khuất cả tầm nhìn của Thạch Toản.
Thế tấn công của quân Đường như nước, từng lớp một xông lên. Bọn họ ít người chỉ có thể nhanh chóng xé rách kị binh của Đậu gia quân thì mới có cơ hội tấn công đằng sau. Kị binh của Đậu gia quân cũng hiểu được điều này, đón nhận như thủy triều, tử chiến cũng không lùi. Hai bên lớn tiếng quát trên lưng ngựa, tấn công không chút do dự. Một lớp ngựa ngã xuống lại một lớp khác bổ sung. Không ngừng nghỉ, có chết cũng không hối hận.
- Tùng tùng, tùng tùng, tùng tùng...
Trưởng tôn Vô Kỵ phụ trách điều hành toàn quân có chút nóng nảy, ra sức thúc giục các tướng sĩ tăng tốc. Lý Thế Dân đã lâm vào trận địa của địch, chỗ mà y không nhìn thấy, bọn kỵ binh sớm đã giải quyết mở phòng tuyến của đối phương, sự nguy hiểm của Lý Thế Dân được giảm đi một phần.
- Tùng tùng tùng tùng...
Thạch Toản không ngừng múa rùi trống. Áo giáp tốt thì sao chứ? Được huấn luyện tốt thì sao chứ? Dựa vào cái gì mà thiên hạ này nhất định phải của họ Lý, tất cả mọi người cạnh tranh ngôi báu, dựa vào cái gì mà họ Đậu phải quỳ gối đầu hàng họ Lý?
- Đại Đường!
Lại một làn sóng kỵ binh quân Đường xông lên, mũi sóc lập lòe, một mảnh lửa cháy rực dưới trời chiều.
- Đại Hạ!
Một lớp kỵ binh mới của Đậu gia quân đạp lên lính nhà mình đã chết mà xông lên, dùng ngực chặn đường đối phương, như con thiêu thân làm việc nghĩa không được chùn bước.
Bọn họ không quen biết lẫn nhau, cũng không có bất kì sự thù hận nào. Năm tháng thái bình đương nhiên là có thể làm thông gia của nhau, có lẽ vào nhà nhau uống ngụm nước, nói chuyện dăm ba câu. Nhưng hôm nay, bọn họ lại dùng rất cả vốn liếng để cướp đi sinh mạng của đối phương. Nhưng thể mình sống là vì giết chóc, không chút do dự.
Càng lúc càng có nhiều người ngã ngựa, càng lúc càng nhiều chiến mã và chủ nhân mất đi, lớn tiếng rên rỉ trên sa trường. Bụi như khói, máu như mưa, áng nắng chân trời chiều như lửa. Vô số những sinh mạng bị thiêu hủy trong ngọn lửa hừng hực, vô số những linh hồn đan vào nhau bay lên không trung. Nhìn đồng bào sắp chết đi mà im lặng không nói gì.