Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 632 - Chương 276: Phù Hoa (12).

Chương 276: Phù hoa (12).

Thạch Toản không đành lòng nhìn tiếp. Ngã ngựa đại đa số là người của y và Ân Thu. Các huynh đệ biết rõ không phải là đối thủ của quân Đường nhưng vẫn cố gắng dùng tính mạng của mình để tranh thủ cơ hội cho đồng chí. Quay đầu lại, y vừa ra sức đánh trống, vừa kiểm tra sự thay đổi của trận hình. Y nhìn thấy Ân Thu đang cố gắng đuổi theo, nhưng không thể làm khép lại lỗ hổng mà đám người Lý Thế Dân đã phá. Đã quá nhiều người xông lên liều mạng, ngược lại thành ra ngăn cả đường của Ân Thu. Lý Thế Dân dũng mãnh như hổ, cũng giả dối như sói, y không chịu tiếp xúc với Ân Thu, mà không ngừng chuyển hướng thay đổi trong trận, không ngừng tạo ra lỗ hổng từng bước một đột phá quân trận.

- Ngăn chúng lại, ngăn chúng lại.

Ân Thu tức giận đến mức hai mắt bốc hỏa, lớn tiếng la hét trên lưng ngựa. Binh lính của Đậu gia quân cũng rất trung dũng, biết rõ xông lên phía trước chỉ còn đường chết nhưng tre già thì măng mọc vẫn xông về phía Lý Thế Dân. Có thể sự chênh lệch về võ công và trang bị của hai bên sẽ bù lại được bằng dũng khí. Đặc biệt hộ vệ trước sau của Lý Thế Dan đều là hung thần ác sát, hễ có ý đồ đến gần y là đều bị bọn họ đâm cho ngã ngựa.

Một loạt binh lính bị đâm thủng, một loạt binh lính khác lại xông tới. Lý Thế Dân đâm lật lại kẻ đối diện với mình, rồi thúc ngựa giẫm lên lưng người này. Bên cạnh là một ông lão tóc hoa râm có lẽ là người thân của ông ta chết liều kêu lên thảm thiết rồi liều lĩnh xông vào vó ngựa của Lý Thế Dân. Uất Trì Kính Đức không chút do dự mà vung sóc lên, quét đầu bạc của ông lão bay lên không trung.

Mấy tên sĩ tốt khác nhào đến bị Tần Thúc Bảo và Uất Trì Kính Đức dùng sóc đâm giản đánh, lần lượt bị giết chết:

- Đừng ham chiến, phá trận!

Trình Tri Tiết lớn tiếng nhắc nhở ở phía đằng sau, tiện tay giơ rìu chiến lên, ngăn cản một mũi tên bắn lén Lý Thế Dân. Đám Đậu gia quân thấy có cơ hội liền giơ tấm chắn về phía bụng ngựa của Trình Tri Tiết. Không đợi gã công kích trúng, một cán trường sóc đâm từ phía sau Trình Tri Tiết bay lên, cắm gã xuống mặt đất.

- Phá trận!

Lý Thế Dân giơ trường sóc lên như say như dại. Từ năm mười bốn tuổi, y đã chờ đợi sẽ có một ngày mang binh lính tung hoàng trong vạn mã. Năm đó, y có quen một người bạn, nhìn tận mắt anh ta lướt qua sông Liêu giết được Cao Cú Lệ. Năm đó, y phát hiện hóa ra mùi vị của chiến tranh lại ngọt ngào như vậy, ngươi nhằm về phía kẻ thù, nhìn những kẻ thù run rẩy trước mắt ngươi, trốn tránh. Có ý trả đòn nhưng không thể hại ngươi được. Còn ngươi, không hề do dự gì mà giết chết bọn chúng, dùng máu tươi của bọn chúng mà nhuộm đỏ vinh quang của mình.

Nam nhi phải chết trước quân, sinh vui mừng, chết như say. Một khoảng thời gian dài, y đều cho là như vậy. Mãi đến một ngày, y phát hiện một chiến trường khác. Đánh nhau chính diện còn nguy hiểm, khiến cho nhiệt huyết của con người ta càng sôi trào.

- Điện hạ, đừng ham chiến! Làm việc theo kế hoạch đi!

Tần Thúc Bảo ngăn rất nhiều mũi tên cho Lý Thế Dân cũng bị trúng một mũi, gã xoay người lớn tiếng nhắc nhở. Cảm giác cuồng nhiệt trong cơ thể dần dần dịu xuống. Lý Thế Dân lại nghĩ đến tư tưởng trước khi chiến đấu. Y ra sức vung cánh tay lên, biến mã sóc thành đầu thương ném về một gã địch cách đó không xa, đâm thủng ngực người này. Sau đó, y cười lớn rút ra một thanh trường đao màu đen trên yên ngựa, tạt ra một màn mưa máu.

- Treo sóc, đổi đao!

Trình Tri Tiết lập tức hạ lệnh, báo cáo sự lựa chọn của Lý Thế Dân cho các huynh đệ kịp thời thay đổi. Sau đó Lý Thế Dân nhập vào trận địa, quân Đường nghe lệnh, hoặc đem trường sóc thành lao ném, hoặc đem trường sóc treo lên sườn ngựa. Thuận tay rút ra hơn mười thanh trường đao đúc giống nhau xông về phía trước.

Đối với sự trang bị thiếu thốn của Đậu gia quân mà nói thì sự uy hiếp của trường đao còn lớn hơn cả mã sóc. Phạm phi tấn công của mã sóc chẳng qua là chắn phía trước là được. Còn bày ra trận địa trường đao này có thể uy hiếp ngay bên cạnh. Dựa vào sức chạy, kỵ thủ căn bản là không cần vung đao giết, theo lực đánh của chiến mã là lưỡi đao có thể lướt qua người kẻ địch, máu chảy đầm đìa. Người bị thương lập tức sẽ mất đi sức chiến đấu, ngã trên mặt đất, đến khi máu chảy hết thì thôi.

Cảnh trước mặt thê thảm vô cùng, rốt cuộc cũng có người khiếp đảm, khóc lóc bỏ lại binh khi, xoay người bỏ chạy trốn trận. Đầu tiên là mấy người, sau đó là mấy chục người. Bọn họ không những ngăn cả đường truy kích của Ân Thu mà còn làm sự sợ hãi lây lan ra toài quân càng lúc càng rộng.

- Không ngăn được bọn chúng rồi!

Có người khóc lóc hô to.

- Trốn đi!

Có người lớn tiếng kêu thảm thiết.

Quan quân cấp thấp thì quyết tâm chấp hành kỉ luật chiến trường nhưng không có cách nào ngăn sự khiếp sợ này lan tràn. Chiến mã của đám Lý Thế Dân tạm thời buông lỏng, đám lính cản đường đi của Đậu gia quân bắt đầu né tránh. Mũi đao loang loáng, càng lên càng nhanh, càng đánh càng mạnh, rốt cuộc một ánh chớp như bổ vào trong đại trận của Đậu gia quân, làm đau đớn ánh mắt của mọi người.

- Chỉnh đội, chỉnh đội!

Trình Tri Tiết lớn tiếng quát lệnh đồng thời cũng thu rìu về:

- Giơ cờ chiến màu đỏ lên!

Soái kỳ đại diện cho thân phận của Lý Thế Dân bay phấp phới. Phi hổ sĩ tốt đã xông vào trận địa của địch, và sắp giục ngựa sắp xông vào trận địa từ các phương hướng tụ hội dưới đại kỳ. Những nơi đi qua vẽ ra những đường tơ máu tử vong.

Thân vệ đi theo Lý Thế Dân từ trước khi xông trận còn lại hơn mười người. Hầu như người nào cũng bị thương. Nhưng sĩ khí của các huynh đệ đều tăng lên, họ nhìn xung quanh, ánh mắt không hề sợ hãi.

Ba trăm kỵ binh của đợt tấn công thứ hai chưa đầy ba trăm kị binh giờ còn lại chưa đến một trăm, nhanh chóng chỉnh đốn đội hình dưới chiến kì, một lần nữa xếp hàng thành hàng ngũ tam giác tấn công. Đậu gia quân ra khỏi đại trận đuổi theo vượt xa số này, nhưng lại do dự như mất cả hồn phách. Binh khí trong tay thì nâng cao nhưng không ai dám dẫn đầu tới gần.

- Chư quân, còn có thể chiến không?

Lý Thế Dân cười với tướng sĩ xung quang, sau đó lớn tiếng hỏi.

- Chiến! Chiến! Chiến!

Hoành đao, trường sóc như một rừng thép dưới ánh mặt trời.

- Đi theo ta!

Lý Thế Dân giật dây cương thúc ngựa. Chiến mã hí dài, đột nhiên xoay người phóng về phía Hổ Lao quan.

- Đoạt quan!

Trình Tri Tiết giờ cờ chiến lên, đột nhiên chỉ về hướng Hổ Lao quan. Viện quân đều bị Thạch Toản và Ân Thu mang đi rồi, trước khi chiến đấu ngoài thành chấm dứt, quân trông thành không có bất kì sự phòng thủ nào. Đây mới là mục đích thực sự của bọn họ, hết thảy hành động lúc trước chẳng qua là vì mê hoặc quân địch mà thôi.

- Đoạt quan!

Hơn trăm kị binh Phi hổ quân theo sau Lý Thế Dân không hề do dự mà phóng về phía Hổ Lao quan. Nhiều năm qua, đã thành thói quen đi theo chủ soái làm nên kì tích, bọn họ không hề nghi ngờ chủ tướng mình hôm nay cũng sẽ tạo nên một kỳ tích như vậy.

Đậu gia quân đuổi theo mấy bước rồi đột nhiên dừng lại. Há hốc mồn, trợn mắt. Tất cả những gì xảy ra hôm nay đều nằm ngoài suy nghĩ của họ. Chống lại một địch thủ như vậy, tất cả mọi người đều không dám một lần nữa hy vọng mình chiến thắng.

Cuối cùng Ân Thu cũng mang theo thân vệ đuổi tới, thấy đám người Lý Thế Dân phi ngựa bụi mù mà không biết phải làm thế nào. Sau lưng gã càng lúc càng nhiều kị binh quân Đường lao vào đại trận Đậu gia quân, như hổ vào bầy dê, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Bình Luận (0)
Comment