Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 633 - Chương 277: Phù Hoa (13).

Chương 277: Phù hoa (13).

Trong nháy mắt nhìn thấy cờ chiến của Lý Thế Dân tiến về Hổ Lao quan. Trong lòng Thạch Toản hiểu được ngay, mình đã bị đánh bại hoàn toàn.

Tướng canh giữ Hổ Lao quan có tài đức gì trong lòng Thạch Toản rất rõ. Lý Thế Dân dẫn theo hơn trăm tướng sĩ như hổ xông vào trong, có lẽ chưa đến một khắc thì cuộc chiến đã chấm dứt. Mất đi Hổ Lao quan này là mất đi cổ họng thông nam, bắc. Đậu gia quân và Lạc Dương quân sẽ bị mở một cách triệt để, tin tức, vật tư, người đều không thể kết nối với nhau được, chỉ có thể từng người một tự chiến đấu như lúc trước.

Trước sự khẩn cấp này, y vẫn không thể lĩnh quân quay về cứu viện. Bởi vì La Sĩ Tín đã dẫn theo kỵ binh Phi hổ quân ngăn cản phía trước, đánh thẳng vào trong trận bộ tốt quân, dù quân lệnh thế nào cũng dẫn đến hiểu lầm, sẽ làm cho đại trận sụp đổ hoàn toàn. Còn một khi bộ tốt đã lâm vào hỗn loạn, bọn họ sẽ bị giết không thương tiếc. Hai cái đùi có chạy nhanh thế nào cũng không bằng đùi của chiến mã được. Đánh trực diện, kị binh giết chết bộ binh ít nhất phải đọ sức mấy chiêu. Đuổi từ phía sau, chỉ cần binh khí thế thuận đường khẽ kéo một cái là có thể chấm dứt một mạng người.

Chỉ có thể tiếp tục chiến đấu kịch liệt.

Mất đi Hổ Lao quan, hành động cứu viện của Đậu gia quân đã bị đòn cảnh cáo. Nhưng nếu như chỉ cần Đậu vương gia quyết đoán rút về Hà Bắc... Thì nước Đại Hạ của ông ta sẽ không đến mức thương gân động cốt. Còn nếu như quân trận của mình bị vỡ thì gần ba vạn tính mạng sẽ bị chôn vùi dưới chính tay mình. Thạch Toản không dám cũng không nỡ nhẫn tâm nhìn thấy kết cục này. Đều là phụ lão hương thân cả, tim y không thể chịu nổi.

Y chỉ có thể cắn chặt răng kiên trì, ý đồ là trước khi quân trận sụp đổ sẽ xông vào trong đánh tan quân Đường. Nói như vậy, y và Ân Thu gần như có thể dẫn theo gần hai vạn huynh đệ bỏ chạy lách qua Hổ Lao quan, quay về Hà Bắc. Giao những huynh đệ còn lại cho cha mẹ, vợ con họ, không phải u mê chôn xương nơi xứ người.

Không chỉ Thạch Toản, lúc này tất cả các tướng sĩ Đậu gia quân đều phải cắn chặt răng kiên trì. Kỵ binh xuất trận nghênh đón địch, sau khi quân Đường tách ra, chậm rãi lại tụ tập lại. Số người còn lại khoảng chừng hai ngàn người có lẻ, ở bên ngoài trận nhà mình mà hồi hộp. Nếu như chạy trốn, họ sẽ cảm thấy có lỗi với ân tình của Thạch Toản. Còn nhảy vào quân trận sóng vai chiến đấu với các huynh đệ thì bọn họ lại không có dũng khí đó. Không có một người dẫn dắt phía trước, bọn họ chỉ có thể loanh quanh, lấy cớ chờ đợi mệnh lệnh để tạm trời chạy trốn chức tránh trên đầu mình.

Giữa quân trận, bộ binh đang chống đỡ vất vả. Kị binh của quân Đường vô cùng hung ác, sau khi vào trận chém giết, lập tức tụ lại thành một cơn nước lũ, tả xung hữu đột. Huynh đệ của Đậu gia quân căn bản là không bằng được bước chân của bọn họ, lại không có cách gì nhanh chóng né ra. Chỉ có thể múa may binh khí loạn xạ về phía trước, để hù họa chiến mã của quân địch. Nhưng mong muốn này của họ thật xa vời cho đến khi chiến mã xẹt đến bên cạnh họ. Người may thì còn sống thì chỉ biết mở to mắt ra nhìn đồng đội bên cạnh mình tự ngã xuống vẻ mặt còn cười ngốc nghếch.

Cứ ngã như vậy chẳng khác nào như đưa cổ ra cho đối phương chém. Thạch Toản không thể nhìn nữa, giận giữ bỏ dùi trống, cầm lấy binh khí của mình:

- Thạch tướng quân, không thể!

Trương Thuyết lập tức xông lên kéo lấy cánh tay y:

- Còn, còn có cơ... cơ hội thay đổi. Họ, bọn họ những người còn lại cũng không nhiều!

- Ở đâu?

Thạch Toản nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng đỏ bừng. Máu trong miệng đều là của y, đẩy nhiều người như vậy đến đường chết, y đã hối hận tự cắn đầu lưỡi của mình:

- Trương tham quân, hãy nói cho ta biết các huynh đệ còn có thể kiên trì được bao lâu?

- Ta, ta..

Trương Thuyết do dự buông bàn tay xuống. Thạch Toản chuẩn bị đi liều mình với kẻ thù, đây không phải là việc mà một chủ soái nên làm, đương nhiên là gã phải ngăn cản. Nhưng ngoài việc đó ra gã cũng không nghĩ được ra cách gì để giải quyết khốn cảnh. Trước kia từ trong sách cũng chưa từng có tiền lệ như vậy để học theo. Trước khi lâm trận, Đậu vương gia cũng không nói với gã trong tình huống này thì phải xử lý thế nào.

- Giao trung quân cho ngươi!

Thạch Toản xoay người nhảy lên ngựa, quơ một thanh thiết chùy lớn trong tay:

- Nếu không giữ nổi ngươi hãy nghĩ cách bảo toàn tính mạng cho các huynh đệ là được. Ngươi là người có học, đạo lý này hẳn là ngươi rất hiểu!

Dứt lời, y đạp ngựa dẫn theo hộ vệ của mình xông vào cuộc chiến ác liệt. Ở đó có một tiểu tướng của quân địch rất gai mắt, giết chết gã có lẽ có thể giành được cơ hội hy vọng cho mọi người bỏ trốn.

Trương Thuyết lại giơ tay ra ngăn cản, cuối cùng chỉ còn lại bàn tay cứng ngắc trong khoảng không, nhìn bóng lưng Thạch Toản xông vào trận địa hỗn loạn. Sự ám chỉ trong câu nói kia của đối phương đã rõ ràng, nếu như nhìn thất thế mà không thể xoay chuyển được gì.... thì gã có thể chủ động lựa chọn đầu hàng. Nhưng chuyện xấu mặt này sao Thạch Toản không tự làm? Y là chủ soái của ba vạn đại quân, còn mình chỉ là một tên Tham quân lâm thời mà thôi!

Thạch Toản không nhìn thấy vẻ nghi ngờ của Trương Thuyết, dù có nhìn thấy cũng không biết giải thích với gã thế nào. Y chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt sự chết chóc trong cuộc chiến này. Cho dù phải mất mạng cũng không tiếc.

Lúc này y phát hiện mình rất nhớ Trình Danh Chấn. Cùng là người từng đọc sách, Trình Danh Chấn lại không khô khan như Trương Thuyết. Nếu có Trình Danh Chấn ở đó, căn bản sẽ không thể để phát sinh trận chiến này. Sự xuất hiện kiêu ngạo của Lý Thế Dân ở Hổ Lao quan lúc này, có lẽ hắn đã đoán ra ý đồ của đối phương. Và có lẽ, không, là nhất định có thể ngăn cản bất cản được bất cứ kẻ nào xuất quan nghênh chiến. Không để cho Lý Thế Dân có bất kì một cơ hội nào thực hiện được âm mưu.

Đáng tiếc là Đậu vương gia không tha cho Trình Danh Chấn hắn. Không những không tha cho hắn, mà ngay cả một người ngoài đọc sách như Tống Chính Bản khiến Thạch Toản y khâm phục cũng không tha. Nếu như hôm nay Tống Chính Bản chưa chết, có lẽ trước khi xuất chinh ông ta có thể dự liệu Hổ Lao quan có tầm quan trọng thế nào với Đại Hạ và Đại Trịnh, trước mắt là tùy cơ hành động. Tuy rằn dù là điều gì nói ra từ miệng ông ta cũng rất gai góc khó nghe.

Thạch Toản không biết tại sao Đậu Kiến Đức phải đầu độc chết Tống Chính Bản. Y cho rằng, sau này dù cho tiếp nhận bất kỳ người nào thay thế Tống Chính Bản, bao gồm cả Bùi Củ từng được hoàng đế Đại Tùy phong làm Nạp Ngôn thì tài hoa cũng kém Tống Chính Bản một chút. Là Đậu Kiến Đức không có lòng độ lượng sao? Nhìn những quan hàng của Đại Tùy được đãi ngộ, e rằng không ai dám nói như vậy! Hễ chịu đầu hàng Đại Hạ thì bọn họ đều được thăng chức. Thậm chí đối với những tên không chịu đầu hàng, Đậu Kiến Đức cũng rất lễ kính với gia đình họ. Hoặc là cho tiền để họ về quê dưỡng già, hoặc là tặng lễ vật không chậm trễ một chút nào.

Bình Luận (0)
Comment