Vậy thì vì sao? Vương Phục Bảo, Trình Danh Chấn, Tống Chính Bản những người này đều có bản lĩnh. Hoặc là bị giết, hoặc bị trục xuất không người nào có được kết quả tốt đẹp. Nếu nói là Đậu Kiến Đức e ngại về sức mạnh của họ thì cũng không hợp lý lắm. Nếu không, làm một chủ soái, Thạch Toản cũng sớm bị y nên bị Đậu Kiến Đức giết rồi chứ đâu cố tình được trọng dụng đến tận bây giờ.
Nguyên nhân duy nhất cõ lẽ là do ông trời bất công, không chịu phù hộ cho Đại Hạ. Cho nên, mới khiến cho Đậu vương gia hay phạm phải hồ đồ, tự chặt cánh tay của mình. Trong đó nhất định có thiên ý, Thạch Toản không kìm nổi khẽ thở dài. Nếu đã là ý trời, thì mình cũng đơn giản cầu một sự thoải mái đi. Trận chiến này, dù kết quả cuối cùng thế nào ít nhất mình cũng có thể giết được một người cuối cùng một cách vui vẻ, nhẹ nhàng.
Nhóm bộ tốt chủ động tránh đường, đưa mắt nhìn Thạch Toản dẫn theo thân vệ tiến về phía kẻ thù. Chiến đấu đến thời khắc này, tất cả mọi người đều hiểu kết quả cuối cùng đã định rồi. Nhưng cái này cũng không thể ngăn cản được sự anh dũng của họ. Đang lúc mọi người chăm chú nhìn thì Thạch Toản thúc ngựa chậm lại. Càng gần đến chỗ của quân địch, người càng ít đi, không gian chiến mã tiến lên càng rộng. Rốt cuộc, y xông ra từ trong đám người, ra sức vung thiết chùy trong tay.
Cây thiết chùy kia năm đó y dùng để đập đá. Giống như dòng họ của y vậy. Công việc của toàn bộ Thạch gia trang là lên núi đập đá. Trong vòng mười ba năm từ năm tám tuổi đến năm 21 tuổi, Thạch Toản đánh từ trên núi xuống những hòn đá to nhỏ không giống nhau. Hoặc là mài đá thành bình phong mang đến những nhà giàu có trong thành để đổi lấy cơm, áo. Y có sức mạnh thiên bẩm rất khỏe, nhưng không muốn dựa vào nó để giết người. Mãi đến một ngày quan phủ tuyên bố, tất cả những người trong vùng núi đó phải vào thành, nếu không thực hiện sẽ bị xử tội như thổ phỉ.
Mấy người hàng xóm cười nhạt về cái mệnh lệnh chó chết này, tiếp tục lên núi đập đá sống qua ngày. Không đợi những viên đá nhỏ biến thành gạo trong nồi, quan binh đã bao vây thôn. Rút thăm trong mười người lấy một, người bị rút trúng sẽ phải bị chém đầu. Người không bị rút trúng sẽ phải làm nô tài cho nhà giàu. Quan lão gia rất phân biệt phải trái, không để cho người ta có cảm giác không công bằng. Hôm đó, Thạch Toản không rút thăm mà nhặt cây chùy trên cửa. Từ đó về sau cây chùy này thành vũ khí của y, đi theo y vào nam ra bắc.
Khắp nơi đều có xác chết máu chảy thành sông. Vó ngựa giẫm nát cả mặt đất, nghe rõ những tiếng “bộp bộp”. Quân Đường đang giết đến bị tiếng vó ngựa làm cho kinh động, thúc ngựa vội vàng nghênh chiến. Thạch Toản chém thanh chùy ra, làm một thanh trường sóc bảy lên bầu trời, sau đó một búa đập vào hộp sọ và lồng ngực người kia.
Một thanh trường sóc khác thè lưỡi ra như rắn độc. Thạch Toản nhanh chóng thu cây chùy lại, kéo trên cán sóc. Thanh sóc co dãn liền cong lại, tiếng “răng rắc” vang lên từ trên trời. Tên quân Đường cầm giáo sóc không vững nữa, hai tay giơ cán sóc lên cao, trước ngực không có gì ngăn cản. Thạch Toản dùng thanh chùy nện vào ngực tên này, làm miếng hộ tâm biến thành một cái hố to, rồi lại đâm thẳng xuống sườn đối phương.
Y biết đối phương chết chắc rồi. Cho dù là áo giáp cũng không thể chống lại được sự tấn công của thanh chùy kia, đập vào người, ai chắc chắn cũng vỡ nội tạng. Tên quân Đường thứ ba bị sức dũng mãnh của y sợ đến mức sửng sốt. Mã sóc trong tay tên này do dự không biết có nên đâm hay không. Một gã hộ vệ nhìn thấy cơ hội này liền giáng cho tên kia một búa lên mũ giáp. Mũ giáp vỡ vụn, quân Đường kêu lên thảm thiết.
Đội kỵ binh quân Đường này vừa rồi còn ngạo mạn đến mức không thể chịu được rất nhanh đã bị giết tan. Còn lại ba tên, bị bộ binh của Đậu gia quân ở chung quanh kéo xuống ngựa. Thạch Toản nhếch miệng cười, dẫn theo thân binh của mình giẫm lên thi thể hoặc là binh của mình hoặc là binh của địch xông lên, cứ chỗ nào có đầu chùy tạt qua là không còn tên lính nào sống sót.
Ông trời không công bằng, không phù hộ cho Đậu Kiến Đức khiến ông ta có nhiều quyết định hồ đồ. Nhưng ông trời lại không thể giết được nam nhi Hà Bắc. Bọn họ từng giống như cỏ dại bị trà đạp, bị tàn sát. Bọn họ cũng từng bốc cháy như cỏ dại, làm sáng cả một màn đêm đen kịt.
Có lẽ thiên hạ này nhất định là của họ Lý rồi, nhưng nó có liên quan gì đến mình chứ? Mình từng đấu tranh, từng chiến đấu, khiến cho đám tham quan ô lại biến sắc, đám cường hào nhà giàu từ nay về đêm không còn được yên giấc say nồng nữa. Nếu như tên họ Lý này giống như tên khốn khiếp họ Dương kia... Vậy thì mình cũng sẽ giống mình trước kia, cầm búa, đao bổ củi, cuốc, bổ cho y một cái vào đầu máu chảy đầm đìa, khiến từ nay về sau y không được dám coi thường thảo dân nữa.
Đợt quân Đường thứ hai rất nhanh cũng bị giết sạch. Quân địch gấp đôi số thị vệ của Thạch Toản, cuối cùng cũng không thể bảo vệ y hai bên được. Y hoàn toàn cho rằng mình không nhìn thấy tình huống này mà tiếp tục huy động cuộc chiến dùng chùy liều chết xông lên. Đợt quân địch thứ ba vây xúm lại đảo quanh y. Mỗi một nhát chùy của Thạch Toản đều khiến cho một kẻ ngã ngựa. Nhưng trên người y cũng thấy máu chảy từ từ cùng với máu của địch chảy xuống.
Vết thương này không thể khiến y cảm thấy đau đớn, ngược lại chỉ khiến y thêm dũng mãnh gan dạ. Một gã Giáo úy hò hét xông tới, hoành đao trong tay vẽ ra một vệt sáng. Thạch Toản cứ thoải mái mà giơ thanh chùy ra đón vệt sáng kia, đập nát hoành đao. Sau đó tiếp đạp nát mũi và trán đối phương.
- Đại Đường!
Lại một tên địch lao đến đâm trường sóc về phía y. Thạch Toản nghiêng người, giục chiến mã tăng tốc, một chùy đập trúng hông đối phương. Tên kia khóc thét lên miệng ú ớ. Mấy tên bộ tốt mạo hiểm bị chiến mã đá cho ngã lăn ra lại xông lên, đẩy kẻ bị thương ngã xuống ngữa, cắt lấy đầu.
Mấy tên bộ tốt dũng cảm kia rất nhanh bị quân Đường dùng hoành đao chém chết. Thạch Toản thúc chiến mã tiến lên đập một gã ngã xuống ngựa. Kẻ giết người tất bị người giết, ai cũng không là ngoại lệ. Đây là lẽ công bằng. Dựa vào cái gì mà có những người từ nhỏ đã ở vị trí cao, có những người lại phải cả đời làm trâu làm ngựa? Dựa vào cái gì mà có những người ăn ngon mặc đẹp, lại có những người phải độn cả bùn đất, lá cây cho no bụng? Cùng sống trên đời ai thấp hơn ai bao nhiêu? Lúc còn sống thì không công bằng nhưng lúc chết đi rồi thì kẻ nào cũng giống nhau hết. Bởi vì chết là cái lẽ công bằng nhất. Hoàng thượng cũng thế, thảo dân cũng vậy, con cháu họ cũng chẳng khác gì, đều chỉ có một cái mạng, cuối cùng cũng không thể tìm thấy kết quả thứ hai.
Đã bao lâu rồi không được chém giết thỏa thích như vậy, Thạch Toản cũng không nhớ rõ. Y nhớ mấy năm trước, bên cạnh một con sông nhỏ không biết tên, mình và Trình Danh Chấn đã liên kết đánh lại quân Đường mạnh gấp đôi mình. Cuộc chiến đó kẻ thù được trang bị hoàn hảo, được huấn luyện tốt. Nhưng y và Trình Danh Chấn vẫn thắng, thắng rất sạch sẽ, sảng khoái vô cùng.
Chiến đấu như vậy mới đã. Kẻ thù lần lượt ngã xuống, lần lượt nhào lên. Cánh tay càng rung động càng trầm, tâm trạng của y càng lúc càng được thả lòng.
- Bỏ vũ khí xuống, ta tha chết cho ngươi!
Y nghe thấy bên tai mình có tiếng hô to, nhưng không sao nhìn rõ mặt đối phương được. Âm thanh này ảnh hưởng đến thanh thiết chùy khiến nó không đánh trúng mục tiêu. Một sự đau nhức trong ngực, Thạch Toản mỉm cười. Cuối cùng đã kết thúc, đúng không? Y như trút được gánh nặng, mỉm cười ngã xuống ngã giữa vũng máu.
- Hữu dũng vô mưu!
Có kẻ khinh thường mà mắng.
- Đúng là nam tử hán!
La Sĩ Tín nhảy xuống ngựa, mang thi thể của Thạch Toản từ vũng máu ra. Ngay ngắn để thi thể bên cạnh chiến mã của y.