๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tuy bất ngờ phản bội nhưng lực lượng phản quân vẫn hùng mạnh, sức chiến đấu của binh lính còn lại cũng không thể khinh thường. Phạm Nhàn không ngờ Thái tử lại mắc kẹt trong thành. Lúc này tưởng như tình hình đã ổn định, nhưng dưới cửa thành vẫn đang diễn ra cuộc đối đầu nguy hiểm như vậy.
Con ngươi của Phạm Nhàn co lại, hít một hơi lạnh. Nếu phản quân bị trục xuất ra khỏi kinh đô, việc chiến đấu ở ngoại ô không liên quan gì đến y, đương nhiên sẽ do Diệp gia và quân đội các khu vực trung thành với Hoàng đế tiếp quản. Nhưng tại sao Thái tử lại bị vây ở Đông Hoa môn? Sao không thoát ra?
Y thầm suy nghĩ, móng ngựa chẳng hề dừng lại. Không tốn bao lâu, đoàn người Phạm Nhàn đã xua tan dòng dân chúng chen chúc nhau tiến về phía Chính Dương môn, tới trước Đông Hoa môn.
Trước Đông Hoa môn hoàn toàn tĩnh lặng, tĩnh lặng như tờ. Phản quân Tần gia bị Thành Môn ti và Định châu quân vây trên con đường dài, nắm chặt binh khí trong tay, vừa căng thẳng vừa hoang mang tuyệt vọng nhìn quân đội bốn phía.
Chính giữa phản quân, mấy vị tướng lĩnh Tần gia sắc mặt cực kỳ khó coi. Hai bên đã giằng co ở Đông Hoa môn ròng rã một canh giờ, bị Thái tử ra sức ước thúc, phản quân không tiến hành tổng tấn công Đông Hoa môn, cũng không khởi xướng phá vòng vây của Định Châu quân. Bên kia Diệp Trọng thống lĩnh Định Châu quân bao vây cũng cực kỳ kiên trì, cứ thế kéo dài thời gian, đợi yêu cầu của Thái tử được đưa tới chỗ Phạm Nhàn.
Diệp Trọng kiên trì được, tướng lĩnh phản quân lại sống một ngày bằng một năm, mồ hôi lấm tấm chảy qua gương mặt họ, nhưng họ cũng không dám tùy tiện hành động, bởi thế bại như núi lở, nếu đánh thật chỉ e không mấy người sống sót. Nhưng bọn họ không biết rốt cuộc Thái tử điện hạ đang suy nghĩ điều gì, chuyện mưu phản thế này làm gì có đường sống?
Mọi người bảo vệ Thái tử vào trong, sắc mặt Lý Thừa Càn có vẻ rất bình tĩnh, chỉ hơi tiều tụy, cũng không hề hoang mang quá mức, mãi tới khi thấy Phạm Nhàn từ xa phi ngựa tới mới thở dài, dường như trong lòng yên tâm hơn một chút.
Kỵ binh Định Châu quân như gợn sóng tách ra, Phạm Nhàn một mình một ngựa đi qua chính giữa, tới bên cạnh Diệp Trọng, nhìn Thái tử điện hạ đối diện, khẽ nhíu mày, không nói năng gì, ngược lại nghiêng đầu ghé bên tai Diệp Trọng nói nhỏ vài câu.
Diệp Trọng sắc mặt vui vẻ, con mắt cũng sáng bừng lên, trong lòng cũng thầm kinh hãi, biết lúc trước mình kiên quyết lưu lại thời gian cho Thái tử xem như đã đúng. Nếu Hoàng đế bệ hạ gặp đại nạn không chết, thế thì Thái tử mưu phản nên xử trí ra sao, phải dao cho Thánh thượng quyết định.
Mặc dù là Thái tử bị phế vì tội mưu phản, nhưng là con trai của Hoàng đế, Diệp Trọng thân là nhạc phụ của Nhị hoàng tử, đương nhiên không muốn Thái tử đang sống sót lại chết trong tay mình.
Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn Thái tử, Thái tử cũng nhìn lại y, bờ môi run rẩy, dường như cuối cùng cũng đưa ra quyết định cực kỳ quan trọng, hít một hơi rồi chậm rãi nói: “Ngươi đến rồi!”
o O o
Phản quân đầu hàng bị tước vũ khí, trở thành tù binh dưới đao thương của Định Châu quân. Các tướng lĩnh Tần gia cũng biểu lộ vẻ tuyệt vọng khi bị bắt. Cuộc chiến ở kinh đô tạm kết thúc, Diệp Trọng dẫn đại quân hộ tống một chiếc xe ngựa màu đen chạy theo hướng hoàng cung.
Chiếc xe ngựa màu đen do Giám Sát viện điều đến, bên trong có hai người, một là Phạm Nhàn, một là Thái tử Lý Thừa Càn. Hai huynh đệ ngồi trong khoang xe tối tăm, một hồi lâu vẫn không ai lên tiếng.
"Điều kiện thứ ba ta đáp ứng có lẽ sẽ có vấn đề." Phạm Nhàn hạ thấp mi mắt, ngữ điệu hối lỗi nói: "Nếu ta không thực hiện được, đừng trách ta lừa dối."
Thái tử Lý Thừa Càn không muốn binh sĩ vô tội chết vì mình, quyết định đầu hàng với điều kiện Phạm Nhàn phải đến và chấp nhận ba yêu cầu của hắn, sau đó mới bó tay chịu trói. Lý Thừa Càn biết lúc này ở kinh đô, với di chiếu của Hoàng đế cùng sự ủng hộ của đa số mọi người, Phạm Nhàn có tiếng nói hơn so với Diệp Trọng tay nắm binh lực nhưng phải vẫn phải âm thầm lo ngại. Chỉ cần Phạm Nhàn đồng ý, triều đình sẽ không làm khó dễ binh sĩ bình thường kia.
Nghe vậy, Thái tử Lý Thừa Càn tưởng Phạm Nhàn định thay đổi quyết định, sắc mặt u ám, trừng mắt nhìn y, giận dữ hỏi: "Tại sao?"
Phạm Nhàn đáp: "Ta có thể cố gắng bảo vệ binh sĩ bình thường, nhưng không dám đảm bảo họ sống sót. Cho dù họ chỉ là pháo hôi, đây vẫn là phản loạn. Luật pháp Khánh Quốc tuy không nghiêm nhưng cũng không để lại đường sống cho bọn họ."
Thái tử không hiểu “pháo hôi" là gì nhưng có thể đoán ra ý nghĩa.
Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thái tử, thở dài: "Còn các quan viên và tướng lĩnh tham gia phản loạn, ta không có cách nào cả."