๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Không cần cảm ơn ta." Phạm Nhàn nói "Bậc cha chú đã quen sắp đặt mọi thứ, còn ta thì không."
Lý Thừa Càn cười khó nhọc: "Ta thật sự không hiểu được ngươi..."
"Ngươi biết ta là kẻ vô tình, hiếm khi tử tế. Hoàng hậu đã mất, ngươi nên căm hận ta mới đúng. Nếu muốn sống, tối nay hãy đốt lửa."
"Làm như vậy không giống tác phong của ngươi."
"Cuộc đời ta đã nhẫn nhịn quá lâu, suýt quên mình từng nói sẽ sống trọn vẹn. Trải qua nhiều chuyện, ta mới hiểu muốn sống đầy màu sắc, trước hết phải có dũng khí."
Phạm Nhàn không nhìn tới hắn nữa, xoay người rời khỏi cung điện vắng lặng này.
Lý Thừa Càn kinh ngạc nhìn theo bóng lưng y, không hiểu vì sao y đột nhiên tốt bụng như vậy. Hai hàng lông mày của hắn dần nhíu lại, trong lòng bi ai, thở dài một tiếng, nằm xuống sàn tòa cung điện bao la này, gương mặt nở nụ cười siêu thoát, tứ chi giang rộng, dường như xưa nay chưa bao giờ thả lỏng tự do như vậy.
o O o
Đêm hôm đó, từ đầu đến cuối Đông Cung không cháy. Phạm Nhàn vẫn luôn ở bên Hàm Quang điện, đôi mắt lạnh lùng nhìn theo một hướng. Sau khi xác nhận Đông Cung vẫn bình tĩnh, y lắc đầu, trong lòng thoáng chút thê lương. Khoảng ngày mai Hoàng đế sẽ về kinh đô, tất cả lại trở về tay vị đế vương cường đại kia - lưu lại cho Thái tử một mạng không phải Phạm Nhàn nhất thời nảy lòng tham, cũng không phải y lòng dạ đàn bà, mà là do một loại đau lòng một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Y và Thái tử, kể cả lão nhị, thực ra chỉ là quân cờ trên bàn cờ của bệ hạ, là con rối bị vận mệnh hoặc bậc cha chú thao túng.
Đương nhiên Thái tử không có bất cứ lực lượng gì, hắn sống hay chết cũng không ảnh hưởng gì tới Phạm Nhàn. Thái tử là người tốt, từ trước đây rất lâu Phạm Nhàn từng nói với Trần Bình Bình. Từ khi gặp nhau lần đầu bên ngoài biệt cung, vị Thái tử này đã tạo cho Phạm Nhàn ấn tượng cực kỳ ôn hòa, đặc biệt là hai năm qua, tuy tranh đấu không ngừng, nhưng nào có sao đâu? Phạm Nhàn có thể bảo Thập Tam Lang hộ tống Thái tử trong hành trình tới Nam Chiếu, lúc này cũng dám tha cho Thái tử một mạng.
Nếu Phạm Nhàn muốn thoát khỏi những sợi tơ phía sau, bảo vệ tính mạng cho Lý Thừa Càn chính là lần thứ nhất y thật sự tỏ thái độ. Bây giờ hoàng cung đã nằm trong tay y, với năng lực ngụy trang hiện trường của Giám Sát viện, với hiểu biết của bệ hạ đối với Thái tử, dùng cái cớ tự thiêu mà chết, thần không hay quỷ không biết che giấu tai mắt bệ hạ, cũng không phải việc khó.
Có điều dường như Thái tử cũng giống như Trưởng công chúa, trong lòng sớm đã chết lặng. Đối với người đã tuyệt vọng như vậy, đương nhiên Phạm Nhàn sẽ không ngu xuẩn hay mạo hiểm làm gì. Có suy nghĩ như vậy, chứng tỏ sau phát súng trên đồng cỏ, tâm trạng của y... đã thay đổi quá nhiều.
o O o
Khi đêm về, đèn lồng trong cung tắt ngấm, bên ngoài thành vẫn chưa hoàn toàn yên ắng nhưng bên trong hoàng thành đã im phăng phắc, bầu trời đen kịt che phủ khu vườn bằng phẳng bên trong cung điện, những cấm quân và quan viên Giám Sát viện canh gác khắp nơi, đứng nguyên tại chỗ như tượng đá.
"Ai đấy?" Trong Hàm Quang điện vọng ra tiếng hỏi đầy cảnh giác. Một nữ tỳ nhanh tay thắp sáng đèn, nhìn rõ người đứng trước mặt, căng thẳng quỳ xuống.
Phạm Nhàn vẫy tay ra hiệu cho cô đứng dậy, sai cô dẫn tất cả cung nữ và thái giám ra khỏi Hàm Quang điện. Lúc này chưa mấy ai hay biết Hoàng đế đã lên đường quay về kinh đô. Với tư cách là người giám quốc, là thầy của Tam hoàng tử, Phạm Nhàn có thể như một Hoàng đế thực sự, toàn bộ hoàng cung không ai dám nghi ngờ sự xuất hiện của y.
Một ánh sáng lờ mờ được thắp lên, tất cả cung nữ và ma ma với bộ dạng xộc xệch lũ lượt rời khỏi điện. Phạm Nhàn bước đi thong thả giữa điện đường rộng lớn, từ từ tiến lại gần chiếc long sàng, nhìn người phụ nữ già nua nằm trên đó. Trước khi đôi mắt đầy oán hận kia kịp nhìn về phía mình, Phạm Nhàn thản nhiên rút ra một mũi kim nhỏ chưa tẩm độc từ trong tóc, đâm vào cổ bà ta.
Nhìn Thái hậu đã bất tỉnh, Phạm Nhàn cúi người xuống, lẻn vào dưới long sàng, mò tới ngăn bí mật, nhẹ nhàng đẩy mở.
Ba năm trước, y từng lẻn vào Hàm Quang điện giữa đêm khuya, dùng thuốc mê hạ gục mọi người trong điện, lấy chìa khóa từ ngăn bí mật này rồi làm một bản sao. Khi đó trong ngăn tối còn có một tấm vải trắng và một bức thư, nhưng vì thời gian cấp bách nên y chưa kịp xem xét. Hôm nay, trong ngăn bí mật vẫn còn chiếc chìa khóa và tấm vải trắng, nhưng bức thư... đã biến mất.
Phạm Nhàn cầm tấm vải trắng, tỉ mỉ vuốt ve, chìm đắm trong suy tư nhưng vẫn không tìm ra manh mối. Một lúc sau, y đặt lại tấm vải vào ngăn, cẩn thận sắp xếp như cũ rồi đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Thái hậu và rút mũi kim nhỏ ở cổ bà ra.