๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đại hoàng tử liếc nhìn y, đáp: "Vương đình của người Hồ không phải kinh đô, cũng chẳng phải Thượng Kinh thành. Khi chúng ta đánh tới, chúng đã dời vào sâu trong thảo nguyên từ lâu... Bây giờ thế lực hùng mạnh, chúng mới dám dời vương đình đến gần biên giới như vậy."
"Không nói những năm trước ta chiến đấu với người Hồ ở phía tây, chỉ riêng hai mươi mấy năm trước, phụ hoàng thân chinh dẫn đại quân viễn chinh thảo nguyên, có ý định dẹp sạch sẽ người Hồ một lượt, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc." Đại hoàng tử hơi tiếc nuối nói: "Toàn bộ quốc lực, Vương sư tự thân xuất chinh, mà ngay cả Phụ hoàng với tài năng thiên phú quân sự cũng không thể chinh phục hoàn toàn người Hồ, huống chi đám người chúng ta."
Khi nghe đến chuyện hai mươi mấy năm trước Khánh Đế thân chinh dẫn Vương sư, sắc mặt Phạm Nhàn đã trở nên nghiêm trọng. Y không nói tiếp, vì nhớ rõ ràng lần tây chinh đó, phụ thân Phạm Kiến cũng tùy tùng trong đại doanh. Vào những ngày ấy, kinh đô đã xảy ra một biến cố kinh thiên động địa. Biến cố này đã cướp đi sinh mệnh của một nữ nhân, đồng thời cho chính Phạm Nhàn sinh mệnh thứ hai, trong vòng tay của thúc thúc mù, ngồi trên xe ngựa đi về phía Đạm Châu.
Đại hoàng tử không chú ý đến vẻ mặt kỳ lạ của Phạm Nhàn, chậm rãi nói: "Khi ấy lão Đan mới qua đời, người Hồ nội loạn, quả là thời cơ tốt nhất của Đại Khánh, thật đáng tiếc... Hơn nữa, điều khiến người ta khó hiểu nhất là khi ấy Diệp soái phụng chỉ giao lại quân phòng vệ kinh đô, tự mình đảm nhiệm tiên phong đại quân. Kỵ binh tinh nhuệ đã nhắm thẳng vào vương đình Tây Hồ, chỉ cần đại doanh của phụ hoàng cố thủ thêm ba ngày nữa là có thể hốt gọn một mẻ tất cả vương công quý tộc Tây Hồ. Nhưng đúng lúc ấy, đại quân đột ngột ngừng bước tiến, quay trở lại biên giới, mới để người Tây Hồ thoát nạn."
Phạm Nhàn im lặng một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói với Đại hoàng tử: "Lý do đại quân thối lui rất đơn giản, chắc lúc ấy Bệ hạ được biết tin vị mẫu thân của ta đã qua đời."
Đại hoàng tử trong lòng chấn động, bấy giờ mới nhớ ra chuyện lớn đã bị phong tỏa nhiều năm kia. Nhìn nụ cười trên khuôn mặt Phạm Nhàn, trong lòng Đại hoàng tử dâng trào xót thương, không đào sâu vào chuyện cũ nữa.
Một lúc sau, Đại hoàng tử ho một tiếng, đưa đề tài trở lại lúc đầu: "Thật sự không thể ngăn cản việc nạp trắc phi?"
"Không ai dám kháng chỉ, tất cả những kẻ dám đối đầu với bệ hạ đều không có kết cục tốt."
"Vương Đồng Nhi thật sự là lựa chọn tốt?"
"Ít ra bây giờ ta không thấy có lựa chọn nào tốt hơn."
"Vậy... ta phải nói sao với Vương phi?"
Phạm Nhàn cười ha hả đáp: "Vấn đề này ngươi khỏi phải bận tâm, Vương phi tất nhiên có cách đối phó với một tiểu cô nương."
Đang nói chuyện, bên ngoài có người báo, Vương phi và Vương tiểu thư đến. Đại hoàng tử và Phạm Nhàn liếc nhìn nhau, đều mỉm cười. Đợi hai nữ nhân kia vào trong, Phạm Nhàn đứng dậy hành lễ, quan sát biểu cảm trên mặt hai người mà không để họ phát hiện, trong lòng lặng lẽ gật đầu.
Vương phi vẫn bình thản như thường, khuôn mặt Vương Đồng Nhi hơi đỏ ửng, khác hẳn vẻ ban đầu, có vẻ như sau khi bị Phạm Nhàn đuổi đến bên cạnh Vương phi, cô cô đã nhận được lời hứa hẹn nào đó.
Phạm Nhàn thầm thở dài, biết Vương phi quả thực khéo léo, đã quyết định trước hai người đàn ông, để bảo vệ lợi ích của mình, buộc phải làm đưa ra một lựa chọn trông như nhượng bộ.
Có vẻ như không cần Đại hoàng tử phải khổ sở thuyết phục Vương phi, mà chính là Vương phi khuyên Đại hoàng tử hãy vì đại cục mà đừng trái ý phụ hoàng trong cung. Phạm Nhàn mỉm cười, híp mắt nhìn Vương phi, nói vài câu bắt chuyện, Vương phi cũng mỉm cười, trong lòng hai người đều hiểu rõ suy nghĩ của nhau.
Trong vụ phản loạn ở kinh đô, Tiểu Hoàng đế muốn để Đại hoàng tử kế vị, nên thông qua gian tế Cẩm y vệ bên cạnh Vương phi, bí mật tiết lộ hành tung của Phạm Nhàn cho Trưởng công chúa, suýt nữa hại chết Phạm Nhàn. Nhưng Phạm Nhàn biết chuyện này không mấy liên quan đến Vương phi, vì tình cảm vợ chồng Đại hoàng tử, y vẫn không nói việc này với Đại hoàng tử. Có điều trong lòng y và Vương phi vẫn còn chút hiềm khích nên hai năm qua, không qua lại nhiều.
Trong lòng Vương phi vẫn cảm thấy có lỗi với Phạm Nhàn, cho đến hôm nay, hai người nhìn nhau nở nụ cười như hồ ly, mới khiến quá khứ như gió xuân thoảng qua, không còn dấu vết.
Nói chuyện phiếm vài câu, Phạm Nhàn định đứng dậy cáo từ, hắn dẫn theo tiểu thư nhà họ Vương vào Vương phủ, tất nhiên phải đưa cô ấy ra ngoài, bởi vì trong cung chưa có ý chỉ ban hôn, mà để mặc tiểu thư nhà họ Vương mê trai này nháy mắt với Đại hoàng tử, đônf ra ngoài sẽ thành quá khó coi.
Vương phi giả vờ mời ăn cơm, nhưng mắt lại lấp lánh ý tứ. Tiểu thư nhà họ Vương thì ngây thơ không muốn đi, van nài nhìn Phạm Nhàn.
"Đi thôi." Phạm Nhàn nói.
"Sư phụ, đi đâu ạ?" Tiểu thư nhà họ Vương ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn y.