๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong mắt Vương Đồng Nhi lóe lên lên vẻ tức giận, không chịu nói lời nào.
Phạm Nhàn lập tức nhíu mày. Không biết vì sao Vương Đồng Nhi tự nhiên thấy cực kỳ e ngại Tiểu Phạm đại nhân, vô thức đứng dậy, cắn răng bước theo Phạm Nhàn ra ngoài phủ.
Đi trên đường, Phạm Nhàn đã sớm thấy ánh mắt lạnh lùng của Vương phi, nhìn Vương Đồng Nhi bên cạnh, không khỏi lắc đầu. Vị tiểu thưu Vương gia này tuy cực kỳ điêu ngoa, nhưng nếu thực sự vào trong Vương phủ, đâu thể là đối thủ của Vương phi, chỉ sợ tương lai cũng khó có ngày tốt lành. May mà Vương Đồng Nhi có căn cơ vững chắc, chắc cũng không đến nỗi quá cô độc khổ sở, mà Vương gia cũng không phải hạng người đó.
Chốc lát sau, hai người đến cổng chính Vương phủ. Không biết Phạm Nhàn dùng phép thuật gì, nói vài câu với cô gái ngang ngạnh kia, Vương Đồng Nhi chợt như hoá thành người khác, ngoan ngoãn sợ sệt đi sau lưng y, đâu còn vẻ ngạo mạn đạp chân lên sư tử đá chửi ầm lên như lúc trước.
Cửa chính Vương phủ mở ra, quản gia đưa tiễn rồi vội vàng đóng cửa lại như tránh tà. Phạm Nhàn thoáng ngạc nhiên rồi cười khẩy mắng mấy câu, thầm nghĩ mình cũng thành cá trong chậu rồi. Nhưng y chợt thấy Vương Đồng Nhi vẻ mặt giận dữ, sắp mắng nhiếc lão quản gia kia, bèn nhíu mày, ừ một tiếng.
Vương Đồng Nhi lập tức cảm nhận được hơi lạnh bên cạnh, rùng mình, vội ngậm miệng lại, ngoan ngoãn bước xuống bậc thềm, hết sức bất đắc dĩ nói vài câu gì đó với lão quản gia mặt có vết sẹo roi kia.
Lão quản gia hoảng hốt, nghĩ bụng tiểu thư nhà mình đổi tính từ khi nào vậy? Đám quản gia tướng sĩ Vương gia Sử gia bên cạnh ai cũng sợ ngây người, nghĩ thầm Tiểu Phạm đại nhân là đệ tử Phí Giới đại nhân trong truyền thuyết, không lẽ đưa thuốc gì cho tiểu thư nên mới khiến tiểu thư thay đổi thành thế này.
Lúc này, Vương Đồng Nhi như thỏ trắng.
Mọi người ở cửa Vương phủ như nhìn thần tiên, nghĩ bụng Tiểu Phạm đại nhân quả là danh bất hư truyền, chẳng trách năm xưa Hoàng đế bệ hạ sai hắn giả làm Thái phó dạy Tam hoàng tử, phương pháp dạy người thật sự thần kỳ.
Các quản gia gia tướng Vương gia thi lễ cảm tạ ân đức của Phạm Nhàn, rồi đưa tiểu thư nhà mình rời khỏi cổng chính Vương phủ. Phạm Nhàn nhìn bóng dáng khuất sau đường phố, lắc đầu rồi bước lên xe ngựa của mình.
Tuy Mộc Phong Nhi bây giờ là thủ lĩnh của Khải Niên tiểu tổ, nhưng vẫn còn là thanh niên hay tò mò như ngày trước. Hắn ta nuốt nước bọt, hỏi nhỏ: "Đại nhân, chuyện gì đã xảy ra vậy? Con cọ... sao lại thay đổi như vậy?"
"Rất đơn giản." Phạm Nhàn ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi: "Nếu cô ta không nghe lời, ta sẽ quất mông cô ta, ta sẽ bảo Vương gia cưới người khác. Ta là Chính khanh Thái Thường tự, làm sao cô ta dám không tin?"
"Ngu như vậy à?" Mộc Phong Nhi khinh khỉnh nói. Ai cũng biết chuyện liên quan đến việc nạp phi của Đại điện hạ, đâu phải do Chính khanh Thái Thường tự quyết định được. Chuyện này nhất định phải có sự chấp thuận của Hoàng đế bệ hạ.
"Nếu không ngốc, làm sao Vương phi chịu cho cô ta vào phủ." Phạm Nhàn nhắm mắt lẩm bẩm, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, sau này dù có bị đánh chết cũng không muốn dính vào chuyện vớ vẩn này nữa. Nếu không phải quan hệ tốt với Đại hoàng tử, giờ phút này y đã sớm đi hoàng cung báo cáo công việc rồi về phủ chơi với con cái.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nửa canh giờ trôi qua, trong Ngự Thư phòng vẫn chưa có động tĩnh. Các thái giám hơi bất đắc dĩ canh gác bên ngoài, Diêu thái giám nhìn người bưng sữa dê và điểm tâm bên cạnh, phát hiện thức ăn gần như đã nguội, không nhịn được nhíu mày.
Tên tiểu thái giám kia nhìn cửa Ngự Thư phòng, đoán chừng bệ hạ đang nói chuyện với ai đó nên kéo dài thời gian như vậy. Diêu thái giám cũng liếc nhìn cánh cửa, nghĩ thầm không nên quấy rầy cuộc trò chuyện của hai cha con.
Ngoại trừ tên tiểu thái giám mới vào cung, những người khác không hề kinh ngạc trước tình huống hiện tại. Bệ hạ bận rộn trăm công nghìn việc, hiếm khi triệu kiến riêng thần tử quá một khắc, nhưng Tiểu Phạm đại nhân là ngoại lệ.
Trong hai năm qua, mỗi lần Tiểu Phạm đại nhân vào cung, Hoàng đế bệ hạ luôn trò chuyện riêng với y trong Ngự Thư phòng hơn nửa giờ, không chỉ bàn việc triều chính mà thậm chí vài lần Diêu thái giám còn nghe thấy Hoàng đế bệ hạ tranh luận với Phạm Nhàn về vấn đề đặt tên cho hai đứa trẻ nhà họ Phạm.
Cũng chỉ có Phạm Nhàn mới được hương ân sủng đặc biệt này, hưởng vinh hạnh hiếm có trên đời.
Tình hình bên trong Ngự Thư phòng không giống như những gì các thái giám nghĩ. Hoàng đế Khánh Quốc nhìn Phạm Nhàn ngồi bên dưới, mở miệng hỏi: "Ý trẫm đã quyết, cuối cùng Vương Đồng Nhi vẫn phải vào Vương phủ, ngươi đừng can thiệp vào những chuyện lặt vặt này... Nói đến hôn sự, mấy hôm trước Ngôn Băng Vân đã cưới nữ nhân kia rồi, việc Chiêu Thương tiền trang ngươi định bao giờ mới báo cáo với?"
Phạm Nhàn thoáng thay đổi sắc mặt, vội cúi đầu che giấu.