Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1032 - Chương 1032: Đông Minh Thượng Nhân

Chương 1032: Đông Minh Thượng Nhân Chương 1032: Đông Minh Thượng Nhân

Lão giả gầy gò lại tiếp tục cười nhạo :

- Rốt cuộc thì chủ nhân của động phủ kia là ai ? Phiền đạo hữu cứ úp úp mở mở, chẳng lẽ người đó lại là một vị Nguyên Anh lão tổ nào đó hay sao ?

Tiếng cười của lão giả gầy gò càng ngày càng yếu, bởi vì hắn phát hiện đang nhìn hắn với thái độ cực kỳ quỷ dị, sắc mặt cũng cứng đờ, thể hiện ra sự khó tin:

- Chẳng lẽ là Nguyên Anh động phủ thật sao ?

- Khó mà chắc chắn được.

Tu sĩ mập lùn lắc đầu nói:

- Tại hạ tự nhận rằng mình vẫn còn một chút thủ đoạn, nhưng cấm chế có thể làm cho ta vắt hết óc suy nghĩ cũng không phá giải nổi, đây ít nhất là thủ đoạn của Kim Đan đỉnh phong lưu lại. Hơn nữa tại hạ phát hiện thêm một vật ở trong động phủ.

Nói xong, tu sĩ mập lùn thò tay lấy ra một tấm da cá.

Tuy rằng da cá đã bị ăn mòn đi rất nhiều, dường như sờ nhẹ một cái cũng có thể làm nó rách ra một mảng, ban đầu vảy cá bao phù trên trên da cá có vẻ rất dày ,nhưng lúc này số vảy cả trên tấm da cũng loang lổ thưa thớt, có lẽ cũng đã rơi rụng nhiều.

Nhìn thấy tấm da cá không hoàn chỉnh này, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.

- Đây là…

Thanh sam nho sinh nuốt nước bọt, giọng nói có chứa sự run rẩy nhè nhẹ :

- Da của yêu thú Hóa Hình kỳ ?

Tần Tang cũng nhìn chằm chằm vào tấm da cá kia, cho dù nó bị mục nát nhưng khí tức đại yêu vẫn còn sót lại,đủ để làm cho mọi người sợ hãi. Loại này bắt nguồn từ cảnh giới chấn nhiếp mà ra, Tần Tang cũng chỉ cảm thụ cảm giác này ở trên người lão tổ Nguyên Anh kỳ mà thôi!

Da của đại yêu Hóa Hình kỳ !

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy.

Tất cả mọi người đều bị chấn động đến chết lặng, chỉ có nhìn chằm chằm vào tấm da cá này .

Tu sĩ mập lùn gật gật đầu,nói:

- Các vị đạo hữu chắc chắn cũng đã nhận ra điều gì rồi, tấm da cá này được ta phát hiện trong chính động phủ kia, lúc ấy Phiền mỗ mừng rỡ như điên, nhưng không ngờ phía tr4een da thú chỉ có một tầng cấm chế đơn giản, qua thời gian dài đằng đẵng cũng đã mất đi uy lực, cho nên da của đại yêu Hóa Hình kỳ này cũng khó mà thoát khỏi thời gian tàn phá . Chắc các vị cũng rõ ràng, đai yêu Hóa Hình kỳ đáng sợ như thế nào. Tấm da thú lớn như thế này, cho dù lão tổ Nguyên Anh kỳ cũng coi như như bảo vật. Ngược lại, cũng chỉ có lão tổ Nguyên Anh kỳ mới có đủ quyết đoán để vứt bỏ bảo vật như thế này thôi.

Tấm da thú này đã bị mục nát, cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.

Tu sĩ mập lùn tiện tay đưa cho một người bên cạnh, mọi người thay phiên nhau xem.

Đến lượt của Tần Tang, hắn cầm nó trong tay, cẩn thận từng li từng tí vuốt ve tấm da thú. Hắn đã từng gặp qua đại yêu Hóa Hình kỳ khi còn sống ở Tiểu Hàn vực, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy di vật để lại của một con đại yêu đã chết.

Tấm da thú này không phải là giả, hơn nữa loại khí tức đặc biệt này cũng không có kẻ nào có thể bắt chước làm giả được.

Tu sĩ mập lùn trầm giọng nói:

- Chư vị bây giờ có thể tin tưởng Phiền mỗ rồi chứ ?

Lão giả gầy gò tuy không nỡ nhưng vẫn đem da thú trả lại tu sĩ mập lùn, hỏi dò:

- Bên trong động phủ ngay cả da của đại yêu Hóa Hình kỳ cũng có, xem ra đạo hữu chắc chắn cũng lấy được không ít chỗ tốt rồi đúng không ? Chắc có lẽ cũng không xui xẻo đến nỗi mà tất cả mọi thứ đều mục nát như tấm da thú kia chứ, sao không lấy ra để mọi người mở mang tầm mắt ?

Tu sĩ mập lùn cười gượng gạo.

- Cho dù các vị đạo hữu có tin ta hay không , tại hạ cũng chỉ có thể nói là không đạt được bảo vật gì bên trong động phủ.

Địa thế của động phủ kia rất kỳ lạ, nó nằm bên trong một hòn đảo vô danh, nó được vị tiền bối kia dùng đại pháp lực mở ra. Tấm da thú của đại yêu Hóa Hình kỳ dễ dang bị mục nát như vậy, có lẽ có liên quan đến tòa địa động kia.

Bên trong địa động có một loại sương mù vô danh cực kỳ quỷ dị, không chỉ cực kỳ âm hàn, mà nó còn kèm theo lực ăn mòn cực kỳ đáng sợ.

Động phủ được chia làm ba tầng, bởi vì động phụ nằm dưới sự ăn mòn lâu ngày của sương mù, cho nên uy năng của hai tầng phía trước mới giảm đi nhiều, vì thế nên tại hạ mới có năng lực phá giải. Cũng vì nguyên nhân như thế, những nơi bị sương mù thần bí len lỏi vào bên trong động phủ , bảo vật bên trong đó đều bị ăn mòn không còn sót lại chút gì.

Chỉ có tầng cấm chế thứ ba thì hoàn hảo không chút tổn hại gì, bảo vật bên trong có lẽ cũng được giữ gìn một cách nguyên vẹn.

Vì để tăng thêm sự tin tưởng của mọi người, tu sĩ mập lùn liên ục lấy ra một viên đan dược và một tấm phù chú, chúng đều tương tự như tâm da thú kia, triệt để bị mục nát.

Dược tính trong viên đan dược kia đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn sót lại một chút cặn bã đã biến đổi, vốn chẳng còn hình dnags của một viên linh đan.

Tấm phù chú còn mục nát hơn, khi mọi người chuyền tay nhau xem xét, một vị nữ tu chỉ hơi hơi dùng sức, đã sơ suất giật đi mất một góc, ngay lập tức tấm phù lục đã vỡ vụn.

Nữ tu vội vàng nói lời xin lỗi, tu sĩ mập lùn vô tình khoát khoát tay,nói:

- Ngay cả linh phù như vậy cũng không thoát khỏi số kiếp bị ăn mòn, cho dù các vị đạo hữu muốn ta cho các vị xem bảo vật gì, nó có thể ngăn cản được lực ăn mòn đáng sợ của sương mù thần bí kìa hay sao ?

- Đây là Quán Dương Phù !

Mảnh vụn của tấm phù chú như bông tuyết gặp ánh mặt trời, bị bọt sóng đánh tan, biến mất không còn tăm tích.
Bình Luận (0)
Comment