Chương 1033: Yêu Tộc
Chương 1033: Yêu Tộc
Thanh sam nho sinh si ngốc nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt tiếc hận nói:
- Ta từng bên trên một đấu giá ở Nội Hải may mắn gặp một lần, người tham gia tranh đoạt đều là lão tổ Nguyên Anh kỳ, cuối cùng nó được bán ra với cái giá trên trời. Tấm Quán Dương Phù này lại bị mai một bên trong một tòa động phủ vô danh, bị sương mù thần bí ăn mòn thành một tờ giấy lôn, thật là đáng tiếc. . .
Nhìn thấy tình cảnh của tấm da thú, đan dược và Quán Dương Phù, mọi người cũng đã tin tưởng tu sĩ mập lùn hơn nhiều. Trừ khi họ tìm ra động phủ của Nguyên Anh lão tổ, nếu không thì không có khả năng đạt được bảo vật quý giá gì, bởi vì có lẽ chúng đã bị mục nát hết mất rồi.
Lúc này, lão giả gầy gò trầm từ nãy giờ bỗng dưng lên tiếng:
- Ta nhớ ra rồi, từng có một vị đảo chủ của Hồn Thiên đảo, lão có tên là Đông Minh Thượng Nhân, một thân thần thông hàn băng của lão cực kỳ kinh khửng. Nếu như lời của Phiền đạo hữu kia về hàn vụ kia là thật, chỉ sợ cũng chỉ có Đông Minh Thượng Nhân mới dám mở động phủ ở nơi đó mà thôi …
Tần Tang cũng không rõ ràng về lịch sử của Hồn Thiên đảo lắm.
Những người khác thì săn yêu thú trên đảo đã lâu, ít nhiều gì họ cũng có chút hiểu rõ về hòn đảo này.
Ai nấy khi nghe thấy danh hào Đông Minh Thượng Nhân cũng đều tỏ ra sự kinh ngạc, có người còn vội vàng hỏi tu sĩ mập lùn:
- Thật sự là động phủ mà vị Thượng Nhân kia lưu lại sao ?
Tu sĩ mập lùn lắc đầu:
- Ngay cả tấm da thú cùng Quán Dương Phù đều biến thành như thế này, các vị cảm thấy còn có thứ gì còn thể toàn vẹn không tổn hại gì hay sao ? Tại hạ đúng là có nhìn một ít cặn bả của ngọc giản bên trong động phú, tất cả đều bị ăn mòn đến không còn gì. Ta đã lật tung cả cái động phủ lên cũng không tìm thấy đồ vật gì có thể chứng minh thân phận của vị tiền bối kia.
- Nếu quả thực vị tiền bối kia là Đông Minh Thượng Nhân thì lời nói của Phiền đạo hữu đúng là có mấy phần đáng tin.
Lão giả gầy gò dường như đã động tâm rồi, thần sắc cũng trở nên hòa hoãn, không còn khí thế hùng hổ dọa người như trước nữa:
- Danh khí của Đông Minh Thượng Nhân rất lớn, các vị ở đây có lẽ cũng đều đã nghe qua. Hắn vị đảo chủ chiếm giữ Hồn Thiên đảo trong thời gian ngắn nhất, ai cũng không biết cuối cùng hắn đã đi đến nơi nào. Hơn nữa nghe nó,lão cũng là một người không quan tâm đến thế sự, dẫn đến Hồn Thiên đảo cực kỳ hỗn loạn như bây giờ. Đông Minh Thượng Nhân có lẽ chỉ muốn chuyên chú vào việc tu luyện, cho nên mới mở ra động phủ vô danh như vây …
Nói được nửa câu, lão giả gầy gò hình như nhớ ra cái gì đó, sợ hãi mà nói:
- Đông Minh Thượng Nhân lưu lại nhiều bảo vật bên trong động phủ như vậy, theo như lời đạo hữu miêu tả thì có vể là do lão nhân gia vì gặp vấn đề gì đó nên rời khỏi mà không kịp lấy đi. Nơi đó. . .không lẽ nào là nơi lão nhân gia tọa hóa ?
- Khả năng này cực kỳ nhỉ.
Tu sĩ mập lùn không đồng ý với suy đoán của lão giả gầy gò:
- Nhưng sâu bên trong động phủ khẳng định có bảo vật không kém so với tấm da thú và Quán Dương phù! Tại hạ nói nhiều như vậy, chư vị đạo hữu đã nghĩ kỹ chưa, cuối cùng các vị có muốn đi hay không ?
Mọi người nhìn nhau, không một ai tùy tiện đáp ứng hay từ chối.
Nhưng Tần Tang có thể nhìn ra, tất cả mọi người ở đây đều động tâm rồi.
Ngay cả hắn cũng không ngoại lệ.
Động phủ mà cường giả Nguyên Anh kỳ lưu lại quá hiếm có, hơn nữa bên trong động phủ có nhiều bảo vật như vậy, giá trị của nó tuyệt đối không thua kém so với thượng cổ bí cảnh ở Tiểu Hàn Vực, chứ đừng nói chi là nó khả năng làm cho mọi người có khả năng đột phá Nguyên Anh kỳ.
Tuy nhiên, tin tức mà tu sĩ mập lùn tiết lộ ra quá ít, không đủ để làm cho mọi người hết nghi ngờ.
Dưới ánh mắt chờ mong của moin người, lão giả gầy đi đầu đứng ra, hỏi:
- Phiền đạo hữu mời chúng ta cùng đi, sau khi mở ra cấm chế, hẳn là sẽ không nuốt trọn tất cả bảo vật một mình chứ ?
Tu sĩ mập lùn cười lạnh :
- Thế nào ? Động phủ là do Phiền mỗ phát hiện, phương pháp phá bỏ cấm chế cũng là Phiền mỗ vắt óc nghĩ ra. Hơn nữa Phiền mỗ cũng đã đáp ứng trả thù lao hợp lý cho các người, các ngươi chỉ cần nghe theo lời nhắc nhở của ta, hợp sức phá giải tầng cấm chế cuối cùng. Không tốn bao nhiều công sức, đã muốn dòm ngó bảo vật của Phiền mỗ hay sao ?
Có vị nữ tu bị tu sĩ mập lùn mời đến.
Trong đó một vị nữ tu xinh đẹp sắc sảo cười duyên nói:
- So sánh với di bảo mà cường giả Nguyên Anh kỳ để lại, một cái sừng của yêu thú Hắc Tích vốn chẳng đáng so sánh. Hơn nữa, theo như lời Phiền đạo hữu đã nói,hàn vụ quỷ dị như vậy, chúng ta đi vào giúp ngươi phá giải cấm chế, có lẽ cũng gặp phải nguy hiểm rất lớn đi ? Phiền đạo hữu triệu tập nhân thủ vội vã như vậy, đã có thể tỉ mỉ lựa chọn mấy người chúng ta để mời đến, chắc chắn là có nguyên do gì đúng không ?
Sắc mặt của tu sĩ mập lùn trở nên âm trầm , hừ lạnh nói.
- Ta biết là không thể lừa gạt được con mắt của các vị. . . Cấm chế mà vị tiền bối kia lưu lại, một là để bảo hộ động phủ, hai là để phong tỏa hàn vụ, không cho nó tràn ra ngoài. Phiền mỗ ngu muội vô tri, sau khi phá bỏ cấm chế chủ quan không quan sát kỹ càng, làm cho hàn vụ bên trong rục rịch có xu thế muốn thoát ra ngoài. Nếu chờ đợi thêm nữa, rất có thể nó sẽ tràn ra ngoài thật và kinh động đến yêu thú xung quanh.Phiền mỗ cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu như cứ đợi đám bằng hữu của ta thoát khỏi Hồn Thiên đảo,đến lúc đó chỉ sợ bảo vật đã rơi vào trong tay của đám Yêu tộc chết tiệt kia rồi.