Chương 1067: Hổ Thẹn
Chương 1067: Hổ Thẹn
- Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể nghĩ cách để hàn diễm ổn định lại trước đã, cũng không thể cứ nâng trên tay mãi được, chờ sau này sẽ từ từ nghĩ biện pháp thu phục, có lẽ có thể phối hợp cấm chế…
Tần Tang trầm ngâm trong lòng, thầm nghĩ ra một kế.
Muốn ổn định Đông Minh Hàn diễm, khẳng định cũng phải mượn sức Cửu U Ma Hỏa/
Một tay hắn nâng hỏa cầu, một tay khác thì vẽ trong không khí, chân nguyên ở đầu ngón tay lấp lóe, mỗi một phù văn chỉ cần vẽ một lần là xong. Sau đó Tần Tang dùng thần thức dẫn động một tia Cửu U Ma Hỏa bám vào trên phù văn.
Liên tiếp thất bại mấy chục lần, cuối cùng hắn cũng dò được một ít kinh nghiệm.
Cấm chế cấm hỏa chậm rãi thành hình, đen như mực giống Cửu U Ma Hỏa, chậm rãi trôi về hướng một bàn tay khác của Tần Tang.
Dưới sự khống chế cẩn thận của Tần Tang, cấm chế cấm hỏa xuyên qua bản thể của Cửu U Ma Hỏa, bám vào mặt ngoài hàn diễm, phong ấn nó lại.
Tần Tang hít sâu một hơi, thu hồi thần thức, triệt tiêu Cửu U Ma Hỏa, thấy được Đông Minh Hàn Diễm vẫn ổn định như cũ, tảng đá lớn trong lòng liền rơi xuống đất. Vội vàng lấy ra một chiếc hộp ngọc to lớn từ Thiên Quân Giới, cất Đông Minh Hàn Diễm vào trong.
…
Trộm đi Đông Minh Hàn Diễm, Tần Tang không dám dừng lại dù chỉ một khắc, cùng Song Đầu Hống thay phiên chạy đi.
Hắn không dám đặt chân lên Hồn Thiên Đảo, thà rằng mạo hiểm vòng qua, trở lại đường biển, tiến thẳng về hướng Đô Nham Đảo.
Theo đường cũ trở về.
Trên đường đi, hắn nhìn thấy thuyền lớn chở hàng, có thể thấy được hai tộc đã thực sự hòa giải. Tần Tang quen đường, nay lại có thêm Hỗn Nguyên Đồng Tâm Hoàn, càng thêm thoải mái, cho nên không lên thuyền.
Rất nhanh đã đến phụ cận Tứ Minh Đảo, không có dấu hiệu nào cho thấy đảo chủ Hồn Thiên Đảo đang đuổi giết hắn, cứ như vậy liền thuận lợi về đến Đô Nham Đảo.
Không ngờ rằng, từ lần rời đảo đến nay, chớp mắt một cái đã qua hai mươi năm.
Tần Tang có hơi hoảng hốt, chỉ cảm thấy cuộc sống màn trời chiếu đất, săn bắt yêu thú những năm này tựa như nằm mộng.
Hắn đội đấu bồng, bay về phía Đô Nham Đảo, đến nửa đường thì gặp phải Vệ Đội đang tuần tra, sau khi lấy ra lệnh bài khách khanh của Quỳnh Vũ thương hội thì Vệ đội lập tức cho qua.
-Xem ra thế lực của thương hội Quỳnh Vũ vẫn còn trên đảo, không biết có thay người hay không.
Tần Tang suy nghĩ việc này, Đô Nham Đảo đã gần trong gang tấc.
Đô Nham Đảo cùng thành trì trên đảo đều giống hệt như lúc hắn rời đi, không thay đổi gì, lưỡng tộc chi loạn cũng không lan đến nơi này.
-Năm đó, chính mình chỉ là lo bò trắng răng.
Tần Tang tự giễu cười cười, thân ảnh nhảy lên, rơi xuống trước cửa thành, đi về hướng trụ sở của Quỳnh Vũ thương hội trong trí nhớ.
Trước trụ sở có treo bảng hiệu, tu tiên giả ra ra vào vào, hết thảy như thường.
Tần Tang đi đến trước cửa hàng, đang muốn nhấc chân tiến vào lại thấy vài tu sĩ từ trong đi ra.
Trong số họ có hai nữ tử, tầm mắt lơ đãng quét qua Tần Tang, nhìn thấy trang phục của của hắn thì trong lòng có loại cảm giác quen thuộc nổi lên. Hai nàng liếc nhau, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng xen lẫn sợ hãi nồng đậm,, trong ánh mắt kinh ngạc của đồng bạn, một người lắc mình chắn trước mặt Tần Tang, đè nén kích động hỏi:
-Xin hỏi pháp hiệu của tiền bối phải chăng là Thanh Phong…
Tần Tang mỉm cười, ngắt lời các nàng:
-Thế nào, mấy năm không gặp, hai vị đạo hữu không nhận ra bần đạo nữa sao?
Hai nữ tử này hẳn là tỷ muội Vương thị năm đó theo hắn ra ngoài săn yêu, lúc trở về liền lọt vào đám cướp Vu tộc nên phải tách ra.
Không nghĩ tới vừa mới trở về đã gặp được người quen, khiến hắn càng ngoài ý muốn hơn chính là, tỷ tỷ trong Vương thị tỷ muội đã thành công kết đan, trong lòng không khỏi cảm khái.
-Năm đó đạo trưởng xả thân dẫn đám cướp đi, sau khi chúng ta cùng đạo trưởng tách ra, vội vàng về đảo cầu viện binh. Nhiễm La tiền bối dẫn người rời đảo đi cứu viện đạo trưởng, lại không thu hoạch được gì…
Trong tĩnh thất, Tần Tang ngồi đối diện với Vương thị tỷ muội, nghe các nàng kể lại cảnh ngộ năm đó.
Tần Tang có chút ngạc nhiên, khó trách khi Vương thị tỷ muội nhìn thấy hắn lại kích động như vậy.
Bọn họ nhìn thấy một mình Tần Tang chặn lại hành động của toàn bộ địch nhân, giúp hai người họ chạy trốn chứ không phải đẩy họ lên làm mồi nhử, cho nên vẫn luôn coi Tần Tang là ân nhân cứu mạng, khắc ghi đến tận nay.
Kỳ thực Tần Tang không nghĩ nhiều như vậy, hắn thúc giục bọn họ đi mau là vì chê tu vi của họ quá thấp, không giúp được gì còn trở thành gánh nặng.
Một hành động vô tình, đối với người khác lại có ý nghĩa không tầm thường.
Nhưng mà, có một việc các nàng nói không sai.
Tần Tang xác thực không lấy họ làm mồi nhử, hấp dẫn ánh mắt của địch nhân, còn chính mình lại chạy trối chết.
-Chúc mừng đạo hữu bước vào Kim Đan đại đạo, lệnh muội hẳn cũng cách lúc đột phá không xa đúng không? Không biết tình hình gần đây của ba vị đạo hữu khác thế nào?
Tần Tang mỉm cười nhìn hai người.
Vương thị tỷ tỷ thẹn thùng nói:
-Thiếp thân có thể đột phá còn cần đa tạ đạo trưởng. Mấy năm đi theo tiền bối, nhìn thấy tu vi cao thâm đến thế còn khổ tu như ngày đầu, không hề lười biếng, đối với chúng ta là lời cổ vũ tốt nhất.
Những linh tài quý giá mà tiền bối cho chúng ta, giúp thiếp thân cùng xá muội góp nhặt đủ tài nguyên tu hành, mua được Sát Yêu Đan tốt nhất, đồng thời xá muội lại nhường Sát Yêu Đan cho thiếp thân nên mới có thể đột phá chỉ trong một lần. Hiện tại thiếp thân đang giúp xá muội gom góp Sát Yêu Đan, dựa vào tư chất của xá muội, không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể thuận lợi kết đan.