Chương 1073: Biến Dị
Chương 1073: Biến Dị
Sau khi hắn bước lên bờ mới phát hiện, trên Hồng Diệp đảo ngay một cây cỏ nhỏ cũng không có, loài thực vật duy nhất tồn tại chính là nhưng cây cổ thụ lá đỏ này, hơn nữa trên đảo cũng cực kỳ yên tĩnh, không nghe thấy động tĩnh của bất kỳ một con côn trùng hay yêu thú nào.
Đến khi Tần tang đi vào trong rừng cây, trong lòng Tần Tang càng thêm cảnh giác, mặc dù biển mây trên đảo cũng không phải chướng khí có độc gì, nhưng nó lại đậm đặc đến khác thường, sương trắng quá dầy, có thể cản trở tầm nhìn, thần thức cũng chỉ có thể sử dụng trong một khoảng cách ngắn ngủi.
Nhớ lại lời dặn dò của tên tráng hán kia, Tần Tang nhìn xung quanh một chút, sau đó hơi thay đổi phương hướng một chút, sau đó trực tiếp đi về phía sâu trong Hông Diệp đảo.
Di lại giữa rừng cổ thụ, dưới chân là như phiến đá sắc bén như lưới dao, dọc theo hướng mà Tần Tang đi lên, đâu đâu cũng có.
Loại địa thế này không biết có phải do nước biển tạo thành hay không, ở giữa những phiến xuất hiện các khe hở lít nha lít nhít, sương trắng từ trong những khe hở này liên tục chui ra.
Mà rễ cây của những cây cổ thụ kia cũng đâm thật sâu vào trong những khe hở này.
Động tĩnh trên đường đi cực kỳ yên lặng, Tần Tang rất nhanh đã đến được chỗ mình cần tìm, trước mắt hắn xuất hiện một cây cổ thủ cao ngất, rễ cây cực kỳ cứng cáp nhìn như những con cự mãng vậy, có rễ cây to nhất phải bằng chiều cao của hai người bình thường.
Rễ cây chụm lại một chỗ với nhau, hình thành một bộ rễ chùm.
Tần Tang băng lên phía trên rễ cây, tìm kiếm một phen, cuối cùng cũng tìm thấy một cái đường hầm ở giữa hai cái rễ cây đã héo chết, đủ để cho một người chui qua.
Theo như lời tráng hán Vu tộc nói, từ chỗ trống này bò vào là có thể tìm được Lục Biện Điệp Cận.
Sương mù cũng tràn ngập bên trong đường hầm này, Tần Tang thả ra Phi Thiên Dạ Xoa, lệnh cho nó đi trước dò đường, đồng thời để cho Song Đầu Hống canh giữ ở cửa vào, sau đó mới vào sau.
Bộ rễ của cây cổ thụ này cực kỳ to lớn, có chỗ khúc khuỷu uốn lượn, không biết cách địa đạo trong lòng đất bao xa, dẫn dần hắn cũng đi ra được khỏi bộ rễ của cây cổ thụ, xung quanh dẫn dần cũng biến thành những vách đá.
Hai bên trái phải đều là vách đá, nơi này giống như là một cái hạp cốc trong lòng đất vậy.
Đúng lúc này thân ảnh của tần Tang đột nhiên dừng lại, nghiêng tai lắng nghe, kinh ngạc phát hiện, phía trước vậy mà lại có tiếng sấm truyền đến.
Phi Thiên Dạ Xoa ở phía trước vẫn bình an vô sự, Tần Tang chần chờ trong chốc lát, sau đó quyết định tiếp tục đi về phía trước.
Tiếng sấm rền càng ngày càng vang, văng vẳng ở trong lòng đất, cực kỳ đinh tai nhức óc. Khi Tần tang còn đang cau mày khó chịu, thì nhận được tin tức của Phi Thiên Dạ Xoa truyền đến, sắc mặt của Tần Tang cực kỳ vui mừng, tăng tốc tiến về phía trước .
'Đùng! Đùng!'
Sâu trong Hồng Diệp đảo lại có một huyệt động trống rỗng trong lòng đất.
Tần Tang cùng Phi Thiên Dạ Xoa từ từ hạ xuống, giẫm trên mặt nước, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Trong huyệt động này cũng không có sương mù dày đặc bao phủ, ở đỉnh chóp còn ngưng tụ sương mù thành một đám mây trông cực kỳ nặng nề, càng kỳ lạ là, dù ở trong lòng đất nhưng đám mây ngưng tụ từ sương mù lại có tỏa ra điện quang lấp lóe, từng đạo tia chớp tinh tế lúc ẩn lúc hiện.
Dưới ánh sáng của thiểm điện chiếu xuống, cảnh vật trong huyệt động cũng không khó nhìn lắm, Ánh mắt của tần Tang quét qua một lần, đã phát hiện ra hình dáng quen thuộc cảu vài cây Lục Biện Điệp Cân.
Hoa của nó cũng đã nở rộ, chứng tỏ nó đã thành thục.
Tần Tang đang muốn bay qua chỗ đó để ngắt lấy, không biết vì sao Thiên Mục Điệp vốn đang ngủ say trong khí hải đột nhiên tỉnh giấc, có cảm giác nôn nóng muốn đi ra. Mà thứ hấp dẫn nó , dường như là đám lôi vân kia.
Huyệt động trong lòng đất giống như lôi trạch vậy.
Phía dưới là dòng sông ngầm nước cao ngang gối, phía treen là lôi vân bao trùm mọt cách nặng nề.
Đây cũng là lần đầu tiên tần Tang nhìn thấy một địa thế kỳ lạ như vậy.
Ở dưới mặt đất,nơi mà ánh mắt trời không thể chiếu tới , tại sao nơi này có thể sản sinh ra lực lượng lôi đình được ?
Tần Tang nghĩ mãi mà không ra.
Vài cây Lục Biện Điệp Cận sinh trưởng ở một chỗ khác trong dòng sông ngầm, rễ của nó cắm vào giữa các khe đá. Ngoài chỗ đó ra, Những chỗ khác ở bờ bên kia của dòng sông ngầm ,hắn đều phát những chỗ đó đã bị đào móc qua rồi.
Từ những dấu vết đó, Tần Tang suy đoán rằng những thứ bị đào bới không phải linh dược , mà là một loại khoáng thạch nào đó.
Nơi này không chỉ có linh dược như Lục Biện Điệp Cận sinh trưởng ,mà còn có cả dị khoáng, có thể nói rằng đây là một bảo địa.
Khoáng thạch có lẽ rơi vào tay của tên tráng hán Vu tộc, đã bị đào móc vô cùng gọn ghẽ, còn khoáng thạch đó là loại khoáng thạch nào, giá trị của nó có cao hay không, bây giờ Tần Tang cũng không thể nghiệm chứng được nữa rồi.
Nếu Lục Biện Điệp Cân còn chưa thành thục hẳn thì sau khi bị cưỡng ép hái đi, ngay lập tức sẽ khô héo, dược lực tiêu tán chẳng còn được bao nhiêu.
Nhìn hành vi của người này cho thấy, nếu như không phải Lục Biện Điệp Cận có thuộc tính này, chỉ sợ những cây Lục Biện Điệp Cận này còn chưa đến thời điểm thành thục hẳn đã bị hắn đào móc ra hết rồi.
Có lẽ, sự hình thành của lôi vân có quan hệ với loại khoáng thạch kia.
Tần Tang đứng ở trong dòng nước, ngẩng đầu nhìn lôi vân một cái, sau đó cúi đầu nhìn Thiên Mục Điệp đang nằm trong lòng bàn tay.
Sau khi tiến vào không gian trong lòng đất, Thiên Mục Điệp đã tự động thức tỉnh, hơn nữa nó còn tỏa ra một ý niệm cực kỳ kháo khát, muốn đi ra ngay tức thì, mục tiêu của nó là một thứ gì đó đang nằm trong đám lôi vân kia.
Nhưng nếu trong lôi vân có bảo vật gì đáng giá, chẳng lẽ còn chưa bị tráng hán Vu tộc lấy ra hay sao?