Chương 1099: Phong Bạo
Chương 1099: Phong Bạo
Nghe nói, biên giới của Yêu Hải cũng tương tự Thương Lãng Hải.
"Rốt cuộc thì đây là một thế giới như thế nào vậy. "
Tần Tang thầm cảm khái trong lòng, nóng lòng muốn trở nên mạnh mẻ hơn để khám phá thế giới huyền bí.
"Tất cả lấy ngọc bội ra, sử dụng pháp bảo để chống lại phong bạo."
Hạng Nghĩa khẽ hét lên một tiếng, không biết hắn sử dụng loại pháp bảo gì, trên thân hiện ra một luồng sáng màu xanh hộ thể, có lẽ là hắn mặc một bộ áo giáp bảo vệ tương tự Kim Huy Giáp.
Hạng Nghĩa nắm chặt ngọc bội trong tay, dẫn chân nguyên của bản thân đi vào bên trong ngọc bội, ngọc bội lóng lánh, phát ra ánh sáng màu bạc, sau đó nó xuyên qua kết giới đi vào phong bạo.
Những người khác nhanh chóng làm theo.
Tần Tang không tiếp tục cảm thán, sợ hãi nữa, vội vàng đuổi theo.
'Ầm!'
Phong bạo ập tới.
Mọi người nhất thời bị thổi bay ra tứ phía, ánh sáng hộ thể dao động không ngừng.
Tần Tang thôi động Kiếm Ô Mộc, nháy mắt xông vào trong kết giới, hắn cảm thấy bản thân như bị cắn xe bởi nhiều luồng sức mạnh khác nhau, giống như lục bình trong mưa vậy.
Mọi người luống cuống, cố gắng để đứng vững, miễn cưỡng mới có thể đứng vững trong phong bạo.
Tần Tang tiếp tục dẫn chân nguyên vào Kiếm Ô Mộc, kích hoạt kiếm khí hộ thể. Ở bên trong phong bạo, giữa trời đất mịt mờ, có thể thấy rõ từng đợt gió xám đang tung hoành.
Mặt biển không có một giây phút nào yên lặng, cơn lốc quét qua mặt biển tạo ra từng đợt sóng lớn dữ dội.
Tai họ không thể nghe thấy một âm thanh nào khác ngoài tiếng gió rít, tiếng sóng vỗ đinh tai nhức óc khiến cho trái tim bọn hắn không ngừng run lên.
'Rào rào!'
Một cơn sóng lớn nhanh chóng được hình thành, cơn sóng cao hàng chục mét mạnh mẽ tiến về phía bọn họ.
Sắc mặt mọi người khẽ thay đổi, sức mạnh của cơn sóng khổng lồ khiến bọn hắn khiếp hồn khiếp vía, bọn họ không dám do dự dù chỉ một chút, lập tức bay lên cao để tránh.
"Tất cả tập trung ở đây, không được để đội hình hỗn loạn."
Hạng Nghĩa truyền âm tụ tập mọi người lại một chỗ.
Tần Tang và những người khác lấy Hạng Nghĩa làm trung tâm, tập trung lại một chỗ, có chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào tâm bão, dường như nơi tăm tối kia vĩnh viễn không có điểm dừng.
Vào thời điểm đối mặt với uy nghiêm của trời đất, người tu tiên mới có thể cảm nhận rõ ràng sự nhỏ bé của bản thân.
"Đi!"
Hạng Nghĩa kích hoạt cấm chế trên miếng ngọc bội, xác định phương hướng, sau đó nhanh chóng bay đi.
Nguy hiểm không dừng lại ở đó, càng tiến về phía trước thanh thế càng đáng sợ, bọn họ lúc trên lúc dưới, lúc trái lúc phải, chạy ngược chạy xuôi để tránh sóng lớn, bọn họ gian khổ tiến về phía trước giữa cơn gió lốc.
Tần Tang mất bình tĩnh, hết nhìn đông tới nhìn tây.
Hắn lịch luyện nhiều năm ở chiến trường Cổ Tiên, nên hiểu rất rõ linh triều có thể gây ra những di tượng gì, càng nhìn thì càng thấy phong bạo ở đấy giống với phong bảo ở chiến trường Cổ Tiên, nhưng lại không thể tìm thấy bất kỳ một dấu vết nào của linh triều.
Có thể là do bọn họ xâm nhập chưa đủ sâu.
Tuy nhiên với tu vi của bọn họ thì không thể nào xâm nhập vào tâm bão.
Để chống lại phong bạo, bọn họ phải liên tục thôi động pháp bảo hộ thể, chân nguyên không ngừng bị tiêu hao.
Ở chiến trường Cổ Tiên, lúc xuất hiện dị tượng, còn có thể tìm được một chỗ ẩn náu để điều hòa khí tức. Còn đây là biển lớn, xung quanh đều là nước, ngay cả một hòn đảo nhỏ cũng không tìm thấy, cơ bản là không có nơi nào để nghỉ ngơi, đến chân nguyên cạn kiệt thì chỉ có con đường chết.
Ở khoảng cách này, tốc độ tiêu hao chân nguyên đã bắt đầu khiến một vài người cảm thấy bất an.
"Hạng đạo hữu, còn bao xa nữa mới tới Thất Sát Điện?"
Thôi Cát triệu hồi Tử U Châu, Tử U Châu lơ lửng ở trước ngực, phát ra áng sáng màu tím hộ thể, ánh sáng tím phản chiếu lên gương mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc của hắn, nhìn có vẻ hơi quỷ dị.
Hạng Nghĩa nhíu mày, nhìn Thôi Cát, nói: "Với tu vi của các vị đạo hữu, thì chắc chắn có thể kiên trì đến khi Thất Sát Điện mở ra, Thôi đạo hữu cứ an tâm, đừng nên vội vàng."
Những người khác cũng chỉ có thể kiềm chế nỗi bất an trong lòng, yên lặng đi theo Hạng Nghĩa.
Không biết đã đi được bao xa, thầm tính toán thời gian thì còn chưa tới nửa canh giờ nữa là đến giờ Tý, có lẽ Đại Vu Chúc đã sắp bắt đầu phá trận.
Mọi người vội vàng tăng tốc, may mà trên đường không gặp phải khó khăn trắc trở gì, coi như có thể thuận lợi đến Thất Sát Điện.
"Đến rồi!"
Hạng Nghĩa thở phào một hơi.
Mắt mọi người sáng lên, nhìn theo ánh mắt của Hạng Nghĩa, hét lên một tiếng đầy kinh ngạc, mặt mũi hưng phấn vô cùng.
Trước mặt bọn họ là một bức tường đươc tạo thành từ gió xám.
Nhìn kỹ mới thấy bức tưởng gió này chỉ là một phần rìa của phong bạo.
Gió xám này chính là thứ có tính uy hiếp lớn nhất của phong bạo. Dường như gió lốc từ bốn phương tám hướng gió lốc đều đang hội tụ về đây hình thành một đám mây đen kịt.
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một phần của nó, không thể nào hình dung được phạm vi của cơn lốc lớn đến mức nào.
Phía dưới tường gió, hình thành một vòng xoáy và hố biển giống như một cái phễu cực lớn giữa biển. Ở rìa là một cột nước cao hàng chục mét, nước biển chảy ngược, bị hút vào trong vòng xoáy, hố biển, cảm giác cái phễu này vĩnh viễn không thể lấp đầy vậy.
Gió lốc và vòng xoáy liên kết tạo thành một khối.
Hạng Nghĩa ra hiệu dừng lại.
Bởi vì sau khi đến đây, gió lốc càng ngày càng ảnh hưởng tới bọn họ.
Bọn họ phải cố gắng hết sức thôi động pháp bảo, mới miễn cưỡng không bị thổi bay. Nếu như tiếp tục đi rồi bị cơn lốc quét qua, hoặc là bị hút vào trong vòng xoáy dưới đáy biển thì kết cục chắn chắn không tốt đẹp gì.