Chương 1100: Khai Trận Trăng Máu
Chương 1100: Khai Trận Trăng Máu
Mọi người bỗng dưng đứng thẳng.
Tần Tang nhớ trước khi tiến vào Tử Vi Cung vẫn còn có thể nhìn thấy tầng tầng biển mây và Thiên Môn của Tử Vi Cung. Còn bây giờ ở đây thì không nhìn thấy một cái gì, chỉ có những cơn gióc lốc xám xịt vô cùng vô tận.
Không biết Thất Sát Điện ẩn mình ở sâu bên trong gió lốc, hay là ở trong vòng xoáy dưới đáy biển.
Tần Tang thu hồi tầm mắt, nhìn xung quanh, để ý thấy xung quanh đã có một số tu sĩ, có người đi một mình, cũng có người đi theo nhóm đến đây như bọn họ.
Tất cả mọi người đứng yên ở bên ngoài, chờ Thất Sát Điện mở ra.
Tần Tang nhìn xung quanh, nhìn chằm chằm vào phong bạo và vòng xoáy, nhưng lại tìm không thấy Đại Vu Chúc của Vu tộc và những tổ sư Nguyên Anh đã đi trước bọn họ một bước.
Lúc này, vị trí bọn họ đang đứng là ở rìa phong bạo.
Nghe Hạng Nghĩa nói phong bạo và vòng xoáy này đại khái có hình tròn, những tu sĩ cầm tín vật trong tay đứng chờ ở biên giới giống như bọn họ chỉ chờ tín hiệu báo Tiên trận mở ra thì lập tức xông vào.
"Trận cuồng phong này quá kinh khủng. Chỉ có Tiên trận trong truyền thuyết mới có thể hình thành dị tượng đáng sợ như vậy, hoàn toàn không nhìn thấy dấu hiệu suy yếu nào cả. Ngoại trừ việc không có vết nứt không gian, cảm giác cũng không kém khi ở phòng nhãn bên ngoài Tử Vi Cung là bao không biết bên trong có đáng sợ, nguy hiểm như Tiên trận ở Tử Vi Cung hay không. Tiểu Hàn Vực nhờ vào Tinh Nguyên Trận của Tiểu Bắc Thần, hơn nữa dưới tình huống Tử Vi Cung tự mở cửa, mới dám xông vào. . . Đại Vu Chúc của Vu tộc sẽ làm thế nào để phá trận?"
Tần Tang muốn đi nhìn xung quanh một chút, xem có thể tìm được Đại Vu Chúc, tận mắt nhìn hắn phá trận hay không.
Nhưng thấy Hạng Nghĩa hoàn toàn không có ý này, đành phải từ bỏ.
Ngay sau đó Hạng Nghĩa đã cho hắn một lời giải thích "Lúc này Đại Vu Chúc và những tổ sư Nguyên Anh kia đã tiến vào tâm bão, tiếp xúc với Tiên trận. Dù chúng ta đứng ở vị trí nào, cũng không thể nhìn thấy quá trình phá trận, hơn hết là cứ ở yên đây chờ tín hiệu xuất hiện. Thời cơ đi vào tiên trận chỉ chớp mắt đã qua, các vị tuyệt đối không được lơ là kẻo làm lỡ việc lớn.”
Lời còn chưa dứt, mọi người đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ lao tới với tốc độ kinh người, trước khi mọi người kịp phản ứng đã lướt qua bọn họ, bay đến phía trước tường gió, biến thành một lão già mặc áo choàng xám.
"Vân Lai Tán Nhân."
Phu thê Liễu thị nhận ra thân phận của lão già đó khẽ nói , "Hắn là một người tu tiên hành tẩu tự do nổi danh ở Nội Hải , có nhân mạch ở cả hai đạo chính và tà, một mình hắn độc bá một đảo, phu thê chúng ta từng may mắn được gặp hắn một lần."
Không còn nghi ngờ gì nữa, Vân Lai Tán Nhân chính là tổ sư Nguyên Anh.
Chỉ thấy hắn dừng trước tường gió một lúc, lấy ra một cây bút định chế Huyền Thiết nhẹ nhàng vạch lên trên tường gió, một vệt đen xuất hiện trong hư không.
Nhìn có vẻ không tốn sức, nhưng trên tường gió lại xuất hiện một lỗ hổng.
Khi lão già biến mất tại chỗ thì lỗ hổng kia mới từ từ khép lại.
"Mau nhìn kìa! Đó là cái gì vậy!"
Đã gần đến giờ Tý, thời điểm mọi người vẫn đang thắc mắc tại sao tiên trận không có một chút động tĩnh gì thì có người phát hiện điều bất thường, chỉ vào tâm bão hét lớn.
Chẳng biết từ lúc nào, đằng sau bức tường gió màu xám xuất hiện một luồng sáng màu máu.
Nhìn vào vị trí của luồng sáng màu máu thì là ở tâm bão vậy mà bọn họ đứng ở bên ngoài mà vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy.
Ánh mắt của Tần Tang đông cứng lại, trong lòng hắn biết khi dị tượng xuất hiện, khả năng cao là bên trong đã bắt đầu phá trận.
"Tất cả lấy ngọc bội ra, miếng ngọc bội này có thể bảo vệ cho chúng ta, nếu không sợ răng khó có thể di chuyển trong tiên trận."
Mọi người nghe theo mệnh lệnh Hạng Nghĩa nhanh chóng lấy ngọc bội của mình ra.
Đúng lúc này, Hạng Nghĩa đột nhiên biến ra một lá bùa, đầu ngón tay khẽ cử động, lá bùa tự động bốc cháy biến thành những sợi tơ trong suốt, rơi xuống miếng ngọc bội trên tay những người khác.
Mọi người đều cảnh giác, nhưng không thể chặn được sợi tơ.
"Hạng đạo hữu, ngươi đang làm gì vậy?"
Sắc mặt của thanh niên ôm kiếm trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Hạng Nghĩa mỉm cười "Mọi người đứng nóng vội, Hạng mỗ chỉ lo lắng các vị đạo hữu trong lúc lâm trận gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, không may bị thất lạc. Các vị đều biết thời gian của chúng ta rất eo hẹp, ta chỉ là không muốn nhọc lòng, phí sức để đi tìm người về mà thôi. Các vị hải biết rằng Thất Sát Điện vô cùng rộng lớn, một khi bị thất lạc, thì sẽ không dễ dàng mà tìm được nhau. Sau này Hạng mỗ sẽ đích thân phá giải lá bùa này."
Tần Tang thầm nhíu mày, thôi động thần thức cảm ứng sợi tơ, nhưng không thể xác định nổi đây rốt cuộc là gì.
Nghe nói nhiệm vụ lần này có liên quan tới chủ nhân của Đông Cực Minh Minh nếu như không có ý định rời khỏi Thất Sát Điện vậy tức là muốn trở mặt với Đông Cực Minh.
Đông Cực Minh là một tổ chức lớn, thế lực trải rộng khắp thế gian, Minh chủ chắc chắn là một cao thủ tuyệt đỉnh.
Hai đạo chính tà và những Thương Minh khác đều phải nể mặt Minh chủ, nếu như chọc giận Minh chủ, dù là Nội Hải hay Yêu Hải thì đều khó sống.
Có điều chưa có ai đủ dũng khi lợi dụng lúc lâm trận để thoát thân cả.
Ngọc bội cực kỳ dễ vỡ, chỉ đụng nhẹ là vỡ. Nếu như Hạng Nghĩa thật sự muốn âm thầm động chân động tay thì cực kỳ đơn giản. Hắn quang minh chính đại yểm bùa vào ngọc bội là muốn cảnh cáo bọn hắn.
Dù sao thì chỉ cần không ảnh hưởng đến việc Tần Tang tìm kiếm Truyền Tống Cổ Trận thì hắn chắc chắn sẽ không mạo hiểm chọc giận Đông Cực Minh. Bởi vậy nên hắn không để tâm đến sợi tơ kia lắm.