Chương 1101: Không Có Phản Ứng
Chương 1101: Không Có Phản Ứng
Mặc dù những người khác cũng cảm thấy bất mãn nhưng tất cả đều phải nín nhịn.
Sau khoảng thời gian khó khăn này, mọi người mới phát hiện luồng huyết quang kia đã từ từ bay lên phía trên tâm bão, giống như một vầng trăng máu, treo lơ lửng giữa bầu trời, đối diện với phong bạo.
Đúng lúc này, trăng máu đột nhiên vỡ ra.
Trăng máu nổ tung thành vô số mảnh vụn.
Trong phút chốc phát ra huyết quang vô cùng chói mắt, từ trên trời giáng xuống, bay thẳng về phía tâm bão. Tâm bão đột nhiên hình thành một cơn sóng vô hình kỳ lạ, trong nháy mắt nó đã quét sạch bốn phương tám hướng.
Mọi người hứng chịu tác động của cơn sóng, tinh thần vô cùng chấn động, bọn họ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào phong bạo.
"Khai trận trăng máu."
Tần Tang lầm bẩm, nhớ lại cảnh tượng năm đó Tiểu Bắc Thần Tinh Nguyên Trận phá vỡ Tiên trận.
Đáng tiếc thanh thế tạo ra do huyết quang tác động vào Tiên trận đều bị phong bạo chặn lại, bên trong đó vẫn là một đống hỗn độn, không thể nhìn rõ thứ gì.
Chấn động kỳ dị xuất hiện trong một thời gian, tuy thanh thế không đến mức kinh thiên động địa, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
"Tường gió nứt rồi! Tiên trận bị phá rồi, mau đi thôi!"
Đột nhiên có người hô to.
Tần Tang nhìn một cách chăm chú, tường gió màu xám ban đầu là một khối vững chắc, nhưng chẳng biết lúc nào đã nứt ra tạo thành một cái khe lớn.
Rung động truyền đến từ tâm bão, sau khi khe hở đầu tiên xuất hiện, toàn bộ tường gió đột nhiên vỡ vụn, các vết nứt lớn nhỏ đan xen vào nhau.
Dường như phong bạo có xu thế chuẩn bị sụp đổ.
Vòng xoáy dưới đáy biển cũng đang rung chuyển.
Lúc này, sức gió ở xung quanh đã yếu đi rất nhiều, thậm chí có lúc cực kỳ yên bình.
Động tác của Hạng Nghĩa cũng không chậm hơn những người khác, vừa nhìn thấy vết nứt, hắn lập tức hạ lệnh xông vào.
Tần Tang và những người khác theo sát phía sau, chớp mắt đã xuất hiện ở phía trước tường gió, nhằm vào một vết nứt nhỏ trong số đó, không chút do dự xông vào.
Sau khi tiến vào vết nứt sau đó, tầm nhìn càng hạn chế, khí xám ở khắp mọi nơi, không nhìn thấy gì, đừng nói là Tiên trận của Thất Sát Điện Tiên trận, thậm chí chỗ bọn họ đứng là ở đâu cũng chẳng ai hay biết, bọn họ không thể xác định được phương hướng nữa.
Tuy nhiên đã ngọc bội chỉ đường cho bọn họ.
Tần Tang và những người khác nghe theo phân phó của Hạng Nghĩa đi thành đoàn, không tách rời nhau.
Bọn họ vừa tiến vào không lâu, cấm chế bên trong ngọc bội tự động kích hoạt, dường như nó có mối liên hệ với vật gì đó ở tâm bão, đột nhiên có tám luồng sáng từ phía trước bay vụt tới, nháy mắt đã bao phủ lên tám người bọn hắn.
"Ánh trăng máu, xem ra đây chính là linh trận bảo vệ chúng ta mà Hạng Nghĩa nói."
Tần Tang thầm gật đầu.
Sau khi huyết quang bao phủ lên người hắn, cảm giác áp bức đáng sợ kia liền biến mất, huyết quang giúp bọn hắn ngăn chặn sự tấn công của phong bạo.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, cảnh sắc trước mắt vẫn không thay đổi, tất cả đều tối tăm mờ mịt, có điều huyết quang càng ngày càng đậm, chắ là bên ngoài đã xảy ra chuyện.
Huyết quang càng ngày càng chói mắt, bằng mắt khó có thể nhìn thấy cảnh vật ở bên ngoài.
Ở một nơi như thế này, hắn cũng không dám giải phóng thần thức đi thăm dò.
Bọn họ đành phải đi theo sự chỉ dẫn của ngọc bội, yên lặng tiến lên.
'Ầm!'
Phía trước đột nhiên xuất hiện một sức mạnh đáng sợ, mạnh mẽ tấn công bọn họ.
Huyết quang rung động kịch liệt.
Bọn họ ở bên trong huyết quang vô cùng bất lực, trừ lo lắng ra thì không làm được gì cả, chỉ có thể run sợ nhìn huyết quang, lo rằng huyết quang sẽ bị đánh vỡ.
May mắn là cơn sóng này tới nhanh mà đi cũng nhanh, huyết quang nhanh chóng yên bình trở lại.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, rất nhanh đợt tấn công mới xuất hiện, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn so với lần trước, liên tục không ngừng, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác.
Huyết quang chống chọi lại sự tấn công tới tấp của những đợt sóng vì vậy nó có vẻ hơi mỏng manh, cuối cùng Tần Tang cũng có thể lờ mờ nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài. Khiến làm hắn kinh ngạc là thứ tấn công bọn họ hình như chính là sóng nước.
Bỏ ra khoản linh thạch quả thực là xứng đáng, nếu như không có miếng ngọc bội này thì với sức mạnh của bản thân thắn, chắc chắn không thể xuyên qua Tiên trận.
Mặc dù huyết quang nhìn có vẻ mong manh nhưng thực ra vô cùng kiên cố, có thể che chở cho bọn hắn mà trận hình không hề bị loạn.
Dần dần, mọi người cũng cảm thấy yên tâm.
"Chắc là cũng sắp xuyên qua Tiên trận rồi."
Tần Tang không ngừng tính toán thời gian trong lòng, kiểm chứng với thông tin tra được trước đó, có lẽ không sai lệch lắm???.
"Thất Sát Điện và Tử Vi Cung có quan hệ như thế nào? Rốt cuộc Truyền Tống Cổ Trận có ở trong Thiên Tháp hay không? Đợi năm mươi năm, cuối cùng cũng đã vào được đây, hi vọng có thể tìm được thứ gì đó hữu ích. . ."
Tần Tang không ngừng cảm khái trong lòng, sau đó hắn đột nhiên cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào Thiên Quân Giới ở trên tay, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Vừa rồi, bên trong Thiên Quân Giới rung động kịch liệt.
Hắn dùng thần thức thăm dò, phát hiện hai đoạn cốt sáo đang phát sáng, đồng thời còn chỉ về phía bên trái hắn.
Sau khi cốt sáo dung hợp, dù Tần Tang có bào chế như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có phản ứng gì, chưa từng xuất hiện hiện tượng kỳ lạ như thế này bao giờ.
Còn việc chỉ dẫn như thế này tất nhiên là trước nay chưa từng có.
"Nó đang gọi!"
Tần Tang kinh ngạc: "Là một cái đoạn cốt sáo khác, hay là cái gì? Vì sao lúc trước gặp đoạn cốt sáo thứ hai nó lại không có phản ứng như thế này?"