Chương 1102: Thái Âm Thiên Quỷ Thần Quang
Chương 1102: Thái Âm Thiên Quỷ Thần Quang
Cốt sáo tỏa sáng lấp lánh như pha lê.
Ánh sáng rung động chỉ về một hướng.
Trước đây lúc ở gần Hồn Thiên Đảo hắn đã tìm thấy đoạn cốt sáo thứ hai, lúc đó không xuất hiện tình huống như thế này. Đột nhiên xuất hiện hiện tượng kỳ lạ như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân gì đó.
Nếu quả thật có một đoạn cốt sáo khác ở gần đây, không cần nói chắc ai cũng biết điều này có nghĩa là gì!
"Thật sự có thể tập hợp đủ toàn bộ cốt sáo sao? Nếu như vậy có nghĩa là ta có thể lấy được cổ bảo hoàn chỉnh?"
Tần Tang không khỏi kích động.
Sau khi lấy được hai đoạn cốt sáo ở hai nơi khác nhau, Tần Tang vốn không ôm hy vọng gì nữa , không ngờ bên trong Thương Lãng Hải Vực lại còn có đoạn cốt sáo thứ ba!
"Có người mang theo cốt sao, hơn nữa lại còn ở gần ta. Không biết cốt sáo của người đó có cảm ứng được với cốt sao của ta hay không, nhưng dựa vào tình huống lần trước thì khả năng cao là không."
Hai mắt Tần Tang trợn tròn, xuyên qua huyết quang nhìn vào hư không, ngoại trừ bóng dáng của mấy người bọn họ thì không còn nhìn thấy gì khác.
Hắn cố gắng vùng vẫy để di chuyển sang bên trái, không biết phạm vi cảm ứng của cốt sáo lớn đến mức nào, hắn muốn xem xem có thể đến gần tu sĩ đang giữ cốt sáo hay không.
Nhưng ngay sau đó một đợt sóng lớn bấn ngờ tấn công, Tần Tang và những người khác bị chặn lại, Tần Tang trừng mắt nhìn ánh sáng bên trên cốt sáo mờ dần, rồi biến mất trong chốc lát.
. . .
"Ầm! Ầm!"
Trên hoang nguyên rộng lớn mênh mông, một vài bóng người màu đỏ rơi từ trên trời xuống, sau khi bọn họ đặt chân xuống đất thì ánh sáng màu đỏ mới từ từ biến mất.
Tần Tang rơi xuống mặt đất, lảo đảo một lúc sau đó nhanh chóng đứng vững, nhìn xung quanh, mấy người Hạng Nghĩa cũng đều rơi xuống gần đó, tất cả tám người không thiếu một ai.
"Nơi này chính là Thất Sát Điện sao?"
Tần Tang ngẩng đầu, bầu trời cực kỳ u ám.
Dường như Tiên trận không tồn tại, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy phong bạo ở bên ngoài.
Hắn nhẹ nhàng bay lên,đưa mắt nhìn về nơi xa, phát hiện nơi này rất giống với nội điện của Tử Vi Cung, là một không gian vô cùng bao la, rộng lớn, không nhìn thấy điểm dừng.
Bầu trời xa xa với biển mây đầy mầu sắc và sương mù, trong đó ẩn chứa rất nhiều điều bí ẩn.
Trong tầm mắt của hắn, có rừng cây thượng cổ, những đại thụ cao lớn che khuất cả bầu trời trời, trong rừng phát ra một vài tiếng động lạ, nghe cực kỳ đáng sợ. Điểm khác nhau lớn giữa Thất Sát Điện và Tử Vi Cung chính là Thất Sát Điện có sinh vật sống.
Còn có núi non trập trùng, như Thương Long bò lổm ngộm, đầy rẫy cấm chế cổ, là nơi thần tiên tọa lạc.
Khung cảnh bao la, rộng lớn.
Mới nhìn thì thấy bên trong Thất Sát không giống Thiên Sơn của Tử Vi Cung, liếc mắt đã có thể nhìn ra là khu vực trung tâm, nhưng nơi đây chắc chắn cũng nguy hiểm không kém Tử Vi Cung.
"Tháp trời. . ."
Tần Tang nhanh chóng đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại phía sau dãy núi.
Ở đó có những ngọn núi cao chót vót, biển mây bát ngát.
Nghe nói vị trí của Tháp trời còn cao hơn cả của Thất Sát Điện đệ nhất phong, nhưng lại bị biển mây che khuất, từ nơi này không thể nhìn thấy bóng dáng của Tháp trời.
Lúc này, trong hoang nguyên khắp nơi đều xuất hiện độn quang, bay lượn khắp nơi.
Điều khiến Tần Tang thất vọng cốt sáo vẫn im lặng, không động đậy gì.
Điều này cho thấy tu sĩ giữ đoạn cốt sáo kia có thể đã đi trước bọn họ một bước, rời khỏi hoang nguyên rồi.
Phạm vi cảm ứng của cốt sáo không lớn, có thể gặp lại người kia một lần nữa hay không vẫn còn chưa thể biết được, nếu như người này vẫn lạc trong Thất Sát Điện, hoặc là rời khỏi Thất Sát Điện sau đó mai danh ẩn tích, thì khả năng cao là hắn vĩnh viễn không thể thu thập đủ cốt sáo.
Món bảo vật này quả nhiên phải có duyên chứ không thể muốn là có thể lấy được.
Tần Tang trầm mặc.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Thương Minh, hắn chắc chắn phải lấy Truyền Tống Cổ Trận làm trọng, không thể đi khắp nơi tìm kiếm người này, trừ khi là Truyền Tống Cổ Trận rất dễ tìm ra.
Cái nào nặng cái nào nhẹ, không cần nói cũng biết.
Hiện tại hắn chỉ có thể vứt chuyện cốt sáo này ra khỏi đầu, tạm thời không tới nó nữa.
"Các vị đạo hữu, không có ai bị thương chứ?"
Hạng Nghĩa nhìn từng người, lo lắng hỏi.
Thanh niên ôm kiếm và Thôi Cát có vẻ như gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn, khí tức có chút bất ổn, đang ngồi khoanh chân trên mặt đất trị thương, trạng thái của những người khác cũng vẫn ổn.
Mặc dù ngọc bội đã dẫn dụ huyết quang bảo vệ bọn họ, nhưng trong lòng mọi người vẫn sợ hãi.
Phu thê Liễu thị oán giận nói: "Trước đó phu thê chúng ta đã hỏi một vị bằng hữu từng đến Thất Sát Điện. Nghe hắn nói, sau khi bọn họ đi vào, ở bên ngoài gặp phải Tiên trận, uy lực cơ bản không đáng sợ như lần này. Phu thê chúng ta có huyết quang bảo vệ vậy mà cũng có mấy lần suýt nữa vỡ vụn, còn tưởng rằng phải an nghỉ vĩnh viễn ở nơi này."
Hạng Nghĩa khẽ cười nói: "Không biết bằng hữu của đạo hữu tiến vào Thất Sát Điện từ lúc nào nếu là lúc Thất Sát Điện tự động mở ra, hoặc là thừa dịp phá vỡ Tiên trận lúc thủy triều xuống, thì chắc chắn không thể giống với lần này. Bây giờ còn phải một thời gian dài nữa mới đến thủy triều xuống. Lúc này chúng ta cố chấp xông trận có được kết quả như thế này đã là tốt lắm rồi. Nghe nói vì thế nên Vu tộc không chỉ có Đại Vu Chúc mà còn huy động rất nhiều cao thủ."
"Chỉ sợ đây chính là nguyên nhân Nhân tộc chúng ta đồng ý để Nguyên Anh của Vu tộc tiến vào Thất Sát Điện?"
Gã béo mặc một bộ hoa phục, bởi vì liên tục chịu sự tấn công dồn dập của Tiên trận nên người ngợm nhếch nhác không nhìn ra hình dáng, cũng chẳng còn sức lực để sửa soạn lại, cũng giống như Tần Tang, nóng lòng thăm dò Thất Sát Điện.