Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1103 - Chương 1103: Mộc Oánh Phong

Chương 1103: Mộc Oánh Phong Chương 1103: Mộc Oánh Phong

Hắn như từ trên trời rơi xuống, nghi ngờ nói, "Rốt cuộc Vu tộc nhận được tin tức gì ? Ở Thất Sát Điện có bảo vật gì quan trọng với bọn họ sao mà họ không tiếc huy động toàn bộ sức mạnh vào lần tấn công này như vậy."

"Hạng mỗ cũng không nhận được tin gì, e rằng chỉ có người trong Vu tộc biết mà thôi, có ai nhìn thấy Đại Vu Chúc đi về hướng nào hay không, biết đâu chúng ta có thể đoán ra điều gì đó?” Hạng Nghĩa hỏi.

Mọi người đều lắc đầu.

Không chỉ Đại Vu Chúc, mà những tu sĩ Nguyên Anh khác cũng đã vào đây từ sớm.

Tên béo tự giễu nói, "Ngay cả hình dáng Đại Vu Chúc như thế nào tại hạ còn không biết, làm sao biết hắn đi hướng nào."

Đúng lúc này, sắc mặt Liễu phu nhân đột nhiên thay đổi, chỉ vào biên giới hoang nguyên hét lên "Đó là cái gì?"

Mọi người đưa mắt nhìn theo, chẳng biết lúc nào ở đó xuất hiện một luồng sáng kỳ lạ, bay với tốc độ kinh người, trong chớp mắt đã bay ra khỏi hoang nguyên, biến mất ở sâu trong dãy núi.

Điều làm cho người ta kinh hãi là lúc bọn họ nhìn thấy luồng sáng kỳ lạ này thì dường như bên trong luồng sáng có một con ác quỷ cực kỳ hung tàn, nó cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, nên quay đầu lại, con mắt đỏ ngàu nhìm chằm chằm vào bọn họ.

Nhất thời, ngoại trừ Tần Tang, tất cả mọi người vô cùng hoảng sợ, choáng váng, có cảm giác đầu óc quay cuồng.

Mọi người vội vàng thu hồi ánh mắt thoát khỏi sự áp bức do ác quỷ kia tạo ra.

Ở khoảng cách xa như vậy mà chỉ nhìn tia sáng kỳ lạ này một cái đã xuất hiện một áp lực vô hình to lớn như vậy rồi. Không những thế hình dáng của ác quỷ trong con mắt của mỗi người đều có chút khác biệt.

Mọi người không khỏi ngạc nhiên.

"Thái Âm Thiên Quỷ Thần Quang!"

Sắc mặt Hạng Nghĩa trầm xuống, chỉ một câu đã nói toạc lai lịch của kỳ quang.

"Cái gì?"

Tên béo kinh ngạc hét lên, "Đây chính là Đệ Nhất Thần Quang danh tiếng lừng lẫy của Thương Lãng Hải, Ma Chủ tuyệt thế thần thông, Thái Âm Thiên Quỷ Thần Quang sao? Nghe nói chỉ có đệ tử của Ma Chủ trên Cực Chân Đảo mới có thể tu luyện được môn thần thông này."

"Đây cũng không phải là đệ tử của Ma Chủ gì cả! Chỉ xuất hiện một cách chớp nhoáng như vậy đã khiến chúng ta thất thủ, e rằng chỉ có Ma Chủ mới có thể làm được điều này!"

Sắc mặt Hạng Nghĩa có chút âm u, "Ma Chủ giống như Đại Vu Chúc, đều là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Là đại tu sĩ của Nhân tộc, nghe nói trước đó hắn mới chỉ xuất hiện ở lúc Thất Sát Điện tự động mở ra. Vậy màl ần này lại tiến vào đây cùng Đại Vu Chúc. . . Hai vị đạo hữu đã khôi phục chưa, tốt nhất là chúng ta nhanh chóng làm xong việc đi!"

Đại Vu Chúc, Ma Chủ.

Hai đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, hai cao thủ tuyệt đỉnh thế gian, cùng lúc xuất hiện ở Thất Sát Điện khiến cho mọi người vô cùng lo lắng. Tin tốt là hướng Ma Chủ biến mất không cùng hướng với nơi mà bọn hắn phải đi.

Vẻ mặt mỗi người mỗi khác, đắm chìm trong cảm giác vừa mới bị ảnh hưởng bởi Thái Âm Thiên Quỷ Thần Quang.

Chỉ có Tần Tang là không bị ảnh hưởng bởi thần quang "Dường như Phật ngọc có thể khắc chế Thần Quang của Thái Âm Thiên Quỷ, vì vậy nên ta mới không bị ảnh hưởng gì. Có điều có thể tạo ra Đệ Nhất Thần Quang của Thương Lãng, thì chắc chắn không đơn giản như vậy. Sau này nếu như thật sự gặp phải đệ tử của Ma Chủ thì vẫn nên thận trọng thì hơn."

Nhưng tâm tình của hắn vẫn nặng nề như cũ, bởi vì Thái Âm Thiên Quỷ Thần Quang lại biến mất ở hướng đi tới Tháp Trời.

"Nghe Hạng Nghĩa nói, việc Ma Chủ xuất hiện ở đây là một chuyện ngoài ý muốn, rất có thể là đến để ngăn cản Vu tộc, áp chế Đại Vu Chúc. Thất Sát Điện có nhiều nơi bí ẩn như vậy, bọn họ sẽ không trùng hợp đến mức tụ tập cả ở Tháp Trời chứ?"

Tần Tang ám thị, ánh mắt đông cứng lại, nhưng hắn cũng không làm gì được.

Có nhiều cao thủ hàng đầu xông vào Tháp Trời như vậy, cho dù hiện tại hắn có qua đó cũng không thay đổi được cái gì, còn không bằng ở đây chờ Ma Chủ và Đại Vu Chúc rời khỏi sau đó một mình đi vào tìm hiểu, để tránh bị cuốn vào đống thị phi này.

Còn về phần Truyền Tống Cổ Trận thì hắn lại không quá lo lắng.

Không chỉ có một đại tu sĩ đi vào đây, nhưng không ai trong số họ tìm ra cổ Truyền Tống Trận.

Hoặc là vị trí của nó vô cùng khó tìm, hoặc là giống với Thử Kiếm điện ở Tử Vi Cung, bên ngoài có cấm chế đặc biệt, cần phải đáp ứng một điều kiện nhất định nào đó, nếu không thì tu vi có cao đến đâu cũng đều vô dụng.

Tần Tang nghi ngờ khả năng cao là vế sau.

Ở trong Thương Lãng Hải chỉ có hắn và Thanh Trúc từng tu luyện « Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương ».

Thanh Trúc mất tích rồi, chỉ có hắn mới có thể mở Truyền Tống Cổ Trận.

. . .

Thanh niêm ôm kiếm và Thôi Cát đã khôi phục bảy tám phần, liền bị giục đứng dậy.

Hạng Nghĩa giơ tay chỉ về hướng rừng thượng cổ ở biên giới hoang nguyên, hạ lệnh xuất phát.

Hoang nguyên trông rất yên bình, không có nguy hiểm gì.

Mọi người nhanh chóng bay tới đó, rất nhanh đã đến biên giới hoang nguyên.

Trước đó nhìn thì vẫn không thấy được gì, đến khi tới gần rừng cây mới phát hiện những cây cổ thụ ở trong khu rừng này quá lớn, cây nhỏ nhất thì cũng phải mười mấy người ôm mới xuể.

Tán cây che kín cả bầu trời, khu rừng cực kỳ u ám, thỉnh thoảng lại có những tiếng động kỳ lạ vang lên, còn có ánh sáng màu xanh lục, không biết là do yêu thú hay là đồ vật gì phát ra.

Khi bọn họ đứng ở đây, những cổ thụ này dường như sống lại, biến thành những người khổng lồ, nhìn bọn họ tạo ra một áp lực vô cùng lớn.

"Sau khi đi vào rừng cây, tốt nhất đừng nên sử dụng độn thuật."
Bình Luận (0)
Comment