Chương 1104: Vơ Vét
Chương 1104: Vơ Vét
Hạng Nghĩa đáp xuống mặt đất, nghiêm túc nhắc nhở: "Trong rừng không chỉ có rất nhiều cấm chế cấm bay, những cây cổ thụ này cũng có một phần là những sinh vật sống ngụy trang, nếu như bay ở không trung, không may bị cây mây cuốn lấy, những người khác không kịp chạy tới hỗ trợ, nháy mắt đã có thể bị kéo vào sâu trong rừng cây."
"Sinh vật sống? Là một loại yêu thú nào đó giỏi ngụy trang hay là Mộc Tiêu? Nếu như là Mộc Tiêu thì Bàn mỗ có một kiện bảo vật có thể khắc chế loại Mộc Linh này."
Nam tử đeo mặt nạ chất giọng khàn khàn nói.
Người này họ Bàn, trên đường đi tới đây, hắn còn trầm mặc, ít nói hơn cả Tần Tang, luôn làm theo ý mình, gần như không giao lưu với người khác.
Vậy mà hắn lại chủ động lên tiếng, nhận trách nhiệm đối phó với Mộc Tiêu, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.
"Không biết."
Hạng Nghĩa lắc đầu "Sinh vật sống ở bên ngoài không thể sánh với sinh vật sống ở trong này, không thể dùng yêu thú hoặc là Mộc Linh để hình dung được. Thậm chí, linh trùng ở nơi này cũng hoàn toàn khác biệt với bên ngoài. Không biết là bọn chúng bị ảnh hưởng bởi cái gì, mới biến thành như thế này, một lúc nữa rồi mọi người sẽ trông thấy thôi. Thương Minh đã chuẩn bị cho chúng ta bảo vật để đối phó với những sinh vật này rồi, bảo vật của Bàn đạo hưu có thể giữ làm vật dự bị, mọi người chỉ cần theo sát ta, không cần phải lo lắng cả."
Dứt lời, Hạng Nghĩa lấy ra mấy thứ tương tự như túi thơm rồi ném cho bọn họ.
Tần Tang bắt lấy một cái, sờ sờ, phát hiện hình như bên trong có một loại bột linh dược gì đó, đặt ở chóp mũi ngửi thử thì không phát hiện ra là mùi gì.
"Tất cả đeo túi thơm lên người đi, bên trong là bột phấn được luyện chế từ một loại linh hoa, chúng ta không thể ngửi thấy mùi. Nhưng một số loài côn trùng hung dữ trong rừng có thể ngửi ra mùi hôi thối, cực kỳ có chịu, vì vậy túi thơm có thể giúp chúng ta xua đuổi côn trùng. Nó không chỉ có thể che đậy mùi hương trên người chúng ta, che đậy cảm giác của côn trùng, mà còn khiến chúng phải nhượng bộ, rút lui."
Nghe Hạng Nghĩa giải thích về công dụng của túi thơm, mọi người liền không chút do dự treo ở bên hông.
. . .
Một khắc sau.
Tất cả mọi người núp ở phía dưới rễ của cây cổ thụ, không dám thở mạnh, chỉ dám nhìn trộm qua những khe hở của bộ rễ.
Điều kỳ lạ là ngoại trừ bọn họ và những cây cổ thụ này thì dường như không có sinh vật sống nào khác cả.
Lúc này bọn họ đã đi vào rừng cây, trên cào là tầng tầng lớp lớp tán lá, chặn lại toàn bộ ánh sáng.
‘Vo ve, vo ve, vo ve . .'
Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng một bầy ong.
"Mộc Oánh Phong đến rồi! Tất cả đừng làm ồn, tuyệt đối đừng động tâm!"
Hạng Nghĩa truyền âm cảnh cáo.
Mọi người nín thở, không dám gây ra tiếng động, nhanh chóng nhìn qua khe hở, thấy một luồng sáng màu xanh lục bay ra từ bên trong khu rừng. Tới gần mới phát hiện, ánh sáng màu xanh lục kia được tạo thành từ rất nhiều điểm sáng, giống như một bầy đom đóm xanh.
Nhìn kỹ thì thấy đây không phải là đom đóm mà là một bầy ong độc hung ác.
Loại này ong có thân dài, mảnh, toàn thân màu xanh biếc, hơn nữa còn trong suốt, cả lông cánh cũng như vậy, giống như một viên ngọc màu xanh lục, nhìn từ xa cực kỳ đẹp, tên gọi nghe cũng rất êm tai, Mộc Oánh Phong.
Nhưng nhìn kỹ thì không tốt đẹp như vậy, hình dáng của ong độc cực kỳ dữ tợn, đuôi có châm, dài, mảnh và sắc nhọn, giống như một sinh vật bị quỷ ám, làm cho người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Mộc Oánh Phong vô cùng nhạy cảm, thậm chí còn có thể cảm nhận được vị trí của tu sĩ từ xa thông qua dao động của thần thức, trong nháy mắt trở nên điên cuồng.
Theo như lời Hạng Nghĩa nói, từng có cao thủ đỉnh phong Kết Đan kỳ bất hạnh bị mấy đàn Mộc Oánh Phong vây quanh, cuối cùng đến cả hài cốt cũng không còn, đám ong này là một trong số những côn trùng trong rừng mà nghe thôi người ta đã sợ tái xanh mặt.
Vừa rồi không biết Hạng Nghĩa đã dùng thủ đoạn gì, cảm nhận được một đám Mộc Oánh Phong đang tới gần, trong lúc nguy cấp mọi người đành phải trốn ở dưới rễ cây.
Thật ra bọn họ cũng không hẳn là sợ đám Mộc Oánh Phong này, nhưng ở trong rừng rậm nguy hiểm này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Mộc Oánh Phong càng lúc càng đến gần.
Tần Tang nhì thấy rõ được hình dáng của Mộc Oánh Phong.
Nghe nói ngay cả tu sĩ Vu tộc cũng không biết rõ Mộc Oánh Phong là do linh trùng gì biến thành.
Tạo nghệ của Tần Tang ở trong đạo ngự trùng cũng không thua kém tu sĩ Vu tộc, hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc, quả thực nghĩ không ra loại linh phong nào phù hợp với Mộc Oánh Phong.
Thất Sát Điện ngăn cách với thế giới bên ngoài, sinh linh để đây bị biến đổi gen, Mộc Oánh Phong chỉ là một trong số đó.
‘Vo ve, vo ve. . .'
Mộc Oánh Phong bay ngang qua gốc cổ thụ bọn họ đang trốn.
Sau khi bọn chúng biến mất, vẻ mặt của mọi người mới thả lỏng một chút, giữ im lặng đi ra khỏi rễ cây, đồng thời nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Hạng Nghĩa dường như khá quen thuộc với nơi này, mục tiêu của hắn cực kỳ rõ ràng, ngoại trừ việc buộc phải né tránh khi gặp nguy hiểm, thì hầu như mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi.
Rừng cây rộng lớn mênh mông, cảnh vật xung quanh cũng thiên biến vạn hóa. Dù nọn họ cẩn thận như vậy, những cũng suýt nữa đi nhầm vào cánh đồng hoa ăn thịt người.
Trên đường bọn họ nhìn thấy hai căn nhà gỗ, nhưng những bảo vật bên ngoài này đều đã bị vơ vét hết sạch, không còn lại gì.