Chương 1105: Tháp Trời
Chương 1105: Tháp Trời
Khi Tần Tang và những người khác đang chiến đấu với những con quái thú, côn trùng hung dữ trong rừng rậm.
Trước Tháp Trời.
Hơn chục bóng người lẳng lặng đứng trên một vùng đất rộng, khí tức âm u, ăn mặc quái dị, rất khác với Nhân tộc, tất cả bọn họ đều là tổ sư Nguyên Anh của Vu tộc.
Dẫn đầu bọn họ là một bà lão có mái tóc hoa râm.
Bà lão mặc trên người bộ y phục tượng trưng cho thân phận tôn quý nhất ở Vu tộc, trường bào của Đại Vu Chúc. Bà ta đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt màu sắc sặc sỡ mỏng như cánh ve, để lộ cằm và môi đỏ mọng dị thường.
Bà ta ngửa đầu lên nhìn Tháp Trời, vẻ mặt trầm tư, chỉ một lát sau, bà ta đột nhiên bay lên trời, lạnh lùng nói: "Ma Chủ đại giá quang lâm, vì sao lại lần trốn, không dám hiện thân như vậy?"
Lời vừa nói ra, vẻ mặt của những tu sĩ Nguyên Anh khác đột nhiên thay đổi, nhất thời trở nên náo loạn.
"Ha ha, Đại Vu Chúc quả nhiên nhạy bén, tại hạ đã cố gắng hết sức che giấu khí tức, mà vẫn không thể qua mắt đạo hữu."
Trong hư không truyền ra một tiếng cười to, sau đó đột nhiên xuất hiện một tia sáng kỳ lạ, 'Bịch' một tiếng, bệ vệ đáp xuống trước mặt mọi người, bóng dáng một nam tử trung niên hiện ra.
Người này chính là người đứng đầu Ma đạo Thương Lãng Hải uy chấn- Ma Chủ!
Sau khi Thái Âm Thiên Quỷ Thần Quang biến mất, hoàn toàn không cảm nhận được ma khí, cũng không hề có lệ khí và sát khí trên người hắn, ánh mắt hờ hứng, phong thái phi phàm, giống như một vị đại nho.
Nhưng sau khi người này hiện thân, mấy vị Nguyên Anh của Vu tộc không khỏi lộ ra vẻ mặt giống như sắp chết tới nơi.
Bị Đại Vu Chúc nói toạc hành tung ra bên ngoài, nhưng hình như Ma Chủ không để tâm cho lắm. Hắn không thèm đề phòng đám tố sư Nguyên Anh của Vu tộc, hai mắt nhìn thẳng vào Đại Vu Chúc.
Chỉ có bà lão là không thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm vào Ma Chủ, thản nhiên nói: "Trước đây, đạo hữu đã hiện thân một lần, lão thân đương nhiên phải thận trọng một chút. Có điều, lão thân nghe nói, Thất Sát Điện thật sự có một nơi cất giấu chí bảo, chỉ khi Thất Sát Điện tự động mở ra mới có thể ra vào, chẳng lẽ bên ngoài còn có bảo vật nào khác đáng giá để đạo hữu tự mình đi một chuyến sao?"
Ma Chủ cười ha ha, giang tay ra, "Đạo hữu đã biết rồi sao còn cố hỏi làm gì, Vu tộc không tiếc bất cứ giá nào ép Nhân tộc chúng ta đồng ý chia sẻ Thất Sát Điện, sau đó lại hao tổn nhiều công sức để phá trận như vật, làm sao chúng ta có thể không đề phòng? Không may là lão quỷ xảo quyệt Thiên Đạo tông kia mắc sai sót trong lúc luyện công nên đã bị nội thương, cần phải bế quan điều trị, nên tại hạ chỉ có thể đi xuống dưới này một chuyến. Tại hạ cũng rất tò mò, Thất Sát Điện sắp bị xới tung lên này có thể có thứ gì đáng để các ngươi làm như thế này."
Bà lão cười nhạo, "Linh Châu Tử đạo hữu bị thương thật hay bị thương giả làm sao mà biết được? Nếu như các ngươi bày Thiên La Địa Võng ở bên ngoài Thất Sát Điện để đánh lén chúng ta, thì lão thân cũng cảm thấy ngạc nhiên chút nào."
"Cũng phải. . ."
Ma Chủ cười ha hả, "Không phải Phương đạo hữu cũng không xuất hiện hay sao? Trong lòng tại hạ cũng vì thế mà bất an vô cùng."
Bà lão hừ lạnh nói: "Nói như vậy có nghĩa là đạo hữu quyết tâm đi theo lão thân?"
Ma Chủ cười không nói.
"Nếu đạo hữu vẫn cứ khăng khăng đi theo thì lão thân cũng không tiện ngăn cản, ngươi và ta cứ dựa vào năng lực mà làm đi."
Bà lão quay đầu, không để ý đến Ma Chủ, nói với những người khác "Các vị đạo hữu, nhiệm vụ của các ngươi đã được phân công rõ ràng, lão thân không cần phải nhiều lời nữa, thành hay bại dều phụ thuộc vào lần này, chúng ta lên đường thôi!"
Vừa dứt lời, những tổ sư Nguyên Anh Vu tộc lần lượt rời đi, bay ra các hướng khác nhau. Tốc độ bay của tổ sử Nguyên Anh thực sự kinh người, chớp mắt đã biến mất ở sâu trong dãy núi. .
Lão ẩu một mình đi vào Tháp Trời.
Ma Chủ không ngời Vu tộc sẽ phân chia binh lính nhiều như vậy.
“Không biết Lão yêu bà là cố tình làm ra vẻ huyền bí, hay thật sự đang tìm kiếm thứ gì đó đây ?"
Do dự trong chốc lát, sau đó lòng bàn tay của Ma Chủ mạnh mẽ thôi động kỳ quang, biến ra mấy sợi, bay vào núi sâu, sau đó hắn theo sau, bám sát bà lão đi vào Tháp Trời.
Sau khoảng thời gian náo nhiệt ngắn ngủi, bên ngoài Tháp Trời khôi phục lại sư yên tĩnh.
Một lúc sau trên đỉnh núi gần đó xuất hiện một vài bóng người, bọn họ đến nhìn trộm Ma Chủ và Đại Vu Chúc tranh phong, may là không có người nào để ý tới bọn họ.
Có người do dự một hồi cuối cùng lựa chọn rời đi, có người thì cắn răng lao đầu vào.
. . .
"Đi về phía trước con sông này."
Trong rừng.
Bởi vì Thương Minh đã chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ nên Tần Tang và những người khác vẫn còn nguyên vẹn, không bị tổn hại chút nào.
Hạng Nghĩa dẫn bọn họ tới một con sông.
Con sông này cực kỳ cổ quái, trên mặt sông rộng lớn có rất nhiều tảo tím, ngay cả nước sông cũng là màu tím. Một con sông lớn như vậy xuyên qua khu rừng rậm, không biết là nó bắt nguồn từ đâu.
Nước sông màu tím chảy róc rách, tảo tím che mất tầm nhìn, sông sâu thăm thẳm, không thể nhìn thấy thứ gì.
Con sông này mang lại cho bọn hắn một cảm giác khá tồi tệ, vì vậy bọn hắn đều cố gắng tránh xa bờ sông này càng xa càng tốt, những con quái thú, côn trùng hung dữ trong rừng đã để lại một ấn tượng sâu sắc cho bọn hắn rồi.
Con sông này trông quái dị như vậy, chắc chắn là một nơi đáng sợ rồi!
"Đây chính là Tử Hà trong truyền thuyết sao?"
Vẻ mặt của tu sĩ họ Bàn đột nhiên trở nên tồi tệ vô cùng, cộng thêm chiếc mặt nạ gắn trên mặt lại càng thêm kỳ quái.