Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1106 - Chương 1106: Tuyệt Địa Sương Mù Tím

Chương 1106: Tuyệt Địa Sương Mù Tím Chương 1106: Tuyệt Địa Sương Mù Tím

"Đi ngược về thượng nguồn của sông Tử Hà, thì sẽ tiến vào nơi nguy hiểm nhất trong khu rừng này, một nơi ngập tràn sương độc màu tím, nơi này được mọi người gọi là gọi là tuyệt địa sương mù tím, ở đây đã cướp đi tính mạnh của rất nhiều tu sĩ. Hạng đạo hữu, ngươi sẽ không dẫn chúng ta đi vào tuyệt địa sương mù tím chứ?"

Tu sĩ họ Bàn trừng mắt, chất vấn.

Mọi người nghe xong đều sửng sốt, tất cả đều đứng lại, nhìn chằm chằm Hạng Nghĩa.

Tuyệt địa sương mù tím là một trong những nơi nguy hiểm nhất Thất Sát Điện, nó cũng gọi là tam đại độc của Thất Sát Điện, một số tiền bối đi trước đã cảnh báo những thế hệ sau không nên đi đến những nơi như thế này.

Tất cả mọi người không ngờ rằng Thương Minh lại phái bọn họ đi đến một nơi như vậy.

Với tu vi cua bọn họ mà đi vào tuyệt địa sương mù tím có thể chống chọi được với sương độchay không còn chưa biết, càng không nói tới ở đó khắp nơi đều là nguy hiểm.

Đến đó chẳng khác nào chịu chết, cơ bàn là không thể nào hoàn thành nhiệm vụ.

Hạng Nghĩa không chút hoang mang, gật đầu nói: "Nếu đã đến đây, thì Hạng mỗ cũng tiếp tục giấu diếm mọi người nữa. Thương Minh có lệnh, chúng ta nhất định phải đi vào tuyệt địa sương mù tím vì thế Minh chủ ban cho ta một kiện kỳ bảo tịch độc, do chính Minh chủ luyện thành, chỉ cần không đi vào trung tâm tuyệt địa sương mù tím, thì nhờ vào bảo vật này, chúng ta có thể dễ dàng chống chọi được với sương độc, cho nên các vị đạo hữu không cần phải lo lắng."

Phu thê Liễu thị cau mày nói, "Có một vị tiền bối từ đi vào tuyệt địa sương mù tím thì nói rằng độc tính của sương độc là sẽ thay đổi. Hạng đạo hữu, chúng ta đã nói trước, nếu như sau khi đi vào tuyệt địa sương mù tím, kiện pháp bảo kia có dấu hiệu không thể chống đỡ được sương độc, thì nhất định phải từ bỏ nhiệm vụ, rút lui, chúng ta không muốn chết một cách không rõ ràng trong đó như vậy. "

Mọi người gật đầu lia lịa.

Sớm biết nhiệm vụ của Thương Minh không đơn giản, không ngờ lại phái bọn họ đi tới nơi nguy hiểm như vậy.

Tần Tang hơi lo lắng trong lòng, không biết Tằm Mập Tịch Độc Giáp có thể ngăn cản sương độc hay không?

Trước đó hắn chỉ mới thử trên thân yêu thú ở Yêu Đan kỳ.

Sau khi tằm mập lột xác, Tịch Độc Giáp đã có thể dễ dàng chống lại liệt độc của đại yêu.

Có điều độc tố do của yêu thú chắc chắn không giống với kỳ độc của sương mù tím.

Hạng Nghĩa xem thường nói: "Thương Minh đã hảo tổn nhiều công, chuẩn bị nhiều thứ như vậy chẳng lẽ là vì mưu hại chúng ta hay sao? Các vị đạo hữu cứ yên tâm, trong lòng tại hạ hiểu rõ, chuyện không thể làm, thì chắc chắn ta sẽ không ép buộc các vị."

Mọi người tiếp tục xuất phát, đi dọc sông Tử Hà ngược lên phía thượng nguồn.

Khoảng cách đến tuyệt địa sương mù tím càng lúc càng gần, thậm chí còn có thể lờ mờ thấy sâu trong rừng câu u ám có một tia sáng lấp lánh màu tím.

Lúc này, Hạng Nghĩa đi đầu đột nhiên vung mạnh tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Tử Hà.

Mọi người khẽ giật mình, tất cả đều dừng lại.

Một khắc sau, giữa sông đột nhiên xuất hiện một bọt sóng lớn, một bóng đen nhảy ra từ trong nước, bọn họ chưa kịp thấy rõ ràng hình dạng thì nó đã biến mất.

"Không ổn rồi!"

"Mau tránh đi!"

. . .

Mọi người kêu sợ hãi, trong nháy mắt chạy ra tứ phía.

Ánh sáng màu đỏ trên người Tần Tang lấp lóe, đang định thôi động lá bùa bí mật nhanh chóng lùi lại, trong lòng đột nhiên xuất hiện một dự cảm không hay, không chút do dự vỗ vào túi Thi Khôi ở bên hông, Phi Thiên Dạ Xoa lập tức hiện thân.

'Ầm!'

Bất ngờ xuất hiện một tiếng vang trầm thấp.

Phi Thiên Dạ Xoa lại bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào thân cây.

Sát khí trên người nó trở nên hỗn loạn, ngực lõm sâu xuống, may mắn cơ thể Phi Thiên Dạ Xoa vô cùng mạnh mẽ, nếu không chịu xong một đòn này có khi đã nát bét rồi.

Nếu là những người ở đây, cố gặng chịu được lần này thì e rằng kết cục cũng không tốt lắm.

Phi Thiên Dạ Xoa bị đánh bay, lúc này bóng đen kia mới hiện thân, hóa ra nó là một quái ngư. Đầu quái ngư này có hình dạng giống như đầu cá sấu, tứ chi và phần đuôi lại giống như được ghép lại từ rất nhiều loài yêu thú, bộ dạng cực kỳ hung tàn.

Tần Tang nhân cơ hội này chạy tốn, đi tới bên cạnh Phi Thiên Dạ Xoa, kiểm tra thương thế của nó, phát hiện ngực Phi Thiên Dạ Xoa đã bị xuyên thủng.

Thôi Cát hả hề nhìn hắn.

Tuy nhiên, bởi vì chỗ bị đánh trúng không phải là chỗ hiểm, nên vết thương nhìn có vẻ đáng sợ, thực ra không ảnh hướng quá lớn tới Phi Thiên Dạ Xoa, nuốt chứng khí Địa Sát thì sẽ nhanh chóng khôi phục lại.

Khi Tần Tang gặp phải nguy hiểm, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn, hoặc là sử dụng Kiếm Ô Mộc, Phi Thiên Dạ Xoa. Những sinh linh trước đây chưa từng gặp trong rừng có sức mạnh vô cùng quỷ dị, cho dù hắn có Kim Huy Giáp, cũng không muốn để bọn chúng động vào người.

Đối mặt với quái thư trong Tử Hà này, túi thơm liền không có tác dụng.

Hắn cực kỳ phiền muộn, lý do con quái thú này lựa chọn tấn công hắn đơn giản là vì trong số tám người ở đây chỉ có hắn và Liễu phu nhân là có tu vi thấp nhất, Liễu phu nhân có người ở bên cạnh bảo vệ, vì vậy người dễ tấn công nhất chỉ còn có hắn.

Hạng Nghĩa nhíu mày nhìn chằm chằm quái ngư, đột nhiên nhớ ra gì đó, "Không hay rồi! Là Tử Hà Ngạc! Mau giết nó!"

Mọi người khẽ giật mình, mặc dù không biết nguyên do là gì nhưng thấy bộ dạng lo lắng của Hạng Nghĩa thì không dám thờ ơ, lập tức lấy pháp bảo ra.

Nhất thời, một loạt pháp bảo phát ra ánh sáng đầy màu sắc cùng tấn công một cái mục tiêu.

Tần Tang cũng không chịu yếu thế, thi triển Kiếm Khí Lôi Âm, báo thù cho Phi Thiên Dạ Xoa.
Bình Luận (0)
Comment