Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1107 - Chương 1107: Trắng Thuần Khiết

Chương 1107: Trắng Thuần Khiết Chương 1107: Trắng Thuần Khiết

Tử Hà Ngạc quay đầu bỏ chạy, cơ thể cồng kềnh lại linh hoạt một cách kỳ lạ, trên đường chạy trốn nó há to miệng, phát ra những tiếng gào thét chói tai.

Tiếng gào thét the thé, xuyên qua màng nhĩ.

Vừa mới kêu ra tiếng, Tử Hà Ngạc liền bị Kiếm Ô Mộc Kiếm đâm trúng, ngay sau đó lại bị hai pháp bảo tấn công. Pháp bảo lần lượt đánh trúng Tử Hà Ngạc, nhưng không thể giết chết nó, tiếng gào thét không ngừng truyền ra ngoài.

Mọi người lại lần nữa thi triển pháp bảo, vừa muốn tiếp tục tấn công thì lại bị Hạng Nghĩa ngăn cản.

Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào sâu trong rừng, mặc cho Tử Hà Ngạc trốn về trong sông, dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, hét lớn: "Tiếng kêu của Tử Hà Ngạc có thể triệu hồi hung thú ở gần đó. Đi mau! Nhanh chóng đi vào tuyệt địa sương mù tím!"

Còn chưa dứt lời, mọi người đã cảm nhận được trong rừng cây có điều gì đó kỳ lạ.

Tiếng kêu kỳ quái còn dồn dập hơn trước, có rất nhiều bóng đen lao vut vút về phía bọn họ.

Thấy cảnh này, mọi người ai cũng hoảng hốt, không cần Hạng Nghĩa phải thúc giục, lập tức thu hồi pháp bảo, theo Hạng Nghĩa chạy trốn.

Lúc này sự chênh lệch về độn thuật được thể hiện rõ nhất.

Tần Tang chỉ sử dụng Cửu Long Thiên Liễn Phù, đã có thể kề vai sát cánh với người có tốc độ bay nhanh nhất là Hạng Nghĩa dưới ánh mắt của tất cả mọi người.

Theo sát phía sau bọn họ là phu thê Liễu thị và thanh niên ôm kiếm, thanh niên ôm kiếm tự mình ngộ ra Kiếm Khí Lôi Âm, vừa rồi lúc Tần Tang thôi động Kiếm Ô Mộc, hắn nhìn Tần Tang một hồi lâu.

Sau đó là Thôi Cát, gã béo mặc hoa phục và tu sĩ họ Bàn, tốc độ của ba người này xấp xỉ nhau, tu sĩ họ Bàn trông có vẻ thoải mái nhất, dường như hắn vẫn chưa phát huy hết toàn bộ sức mạnh của mình.

Sau lưng hắn là một bầy thú dữ.

Mọi người chật vật chạy trốn, may mắn nơi này cách tuyệt địa sương mù tím không xa, rất nhanh bọn họ đã nhìn thấy một màn sường mù tím vô tân ở trước mặt.

Sương mù tím che khuất cả bầu trời, bao trùm cả rừng cây.

Khi tới đây, mọi người ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, ngay sau đó da thịt bắt đầu cảm thấy nhói nhói.

Còn chưa đi vào mà đã bị như vậy rồi, bọn họ vội vàng thôi động chân nguyên hộ thể.

Hung thú càng ngày càng gần, chúng lao vun vút rừng cây, thanh thế cực kỳ kinh người.

Hạng Nghĩa vừa đặt chân xuống đất, vội vàn lấy một kỳ bảo có hình hoa sen từ túi Giới Tử ra. Nhìn kỹ mới phát hiện, đây cũng không phải là luyện hóa thực sự, hoa sen có màu trắng tinh khiết, có lẽ là được điêu khắc từ một loại bạch cốt nào đó.

Lúc này Kỳ bảo Hoa sen đang kép lại

Sau khi dẫn chân nguyên đi vào, hoa sen từ từ nở rộ, cuối cùng to bằng lòng bàn tay, toàn bộ cánh hoa đều đang phát sáng, cuối cùng những ánh sáng này hội tụ lại, biến thành một vòng bảo vệ cực lớn.

Sương mù tím chạm tới vòng bảo hộ, thì bị phản chiếu lại, mở ra một khu vực an toàn, thừa sức để chứa tám người bọn họ.

"Vào đi!"

Hạng Nghĩa ngoắc tay.

Mọi người nhanh chóng xông vào, rút hết chân nguyên hộ thể, phát hiện da thịt không còn đau nữa, bảo vật này quả thật có thể chống lại sương độc.

Dưới sự bảo vệ của kỳ bảo hoa sen, mọi người nhanh chóng đi vào tuyệt địa sương mù tím.

Bọn họ nín thở, cố gắng không phát ra tiếng động, nghiêng tai lắng nghe, không bao lâu, âm thanh đuổi theo ở phía sau chót ngừng lại, hung thú vẫn đang gào thét ở bên ngoài nhưng không dám xông tới.

"Là ta đã sơ suấtt."

Hạng Nghĩa giải thích nói, "Tử Hà Ngạc vô cùng hiếm thấy, vốn cho rằng chúng ta đông như vậy thì bọn chúng sẽ không dám hiện thân. . . May mắn Thanh Phong đạo trưởng có bản lĩnh cao cường, xuất chúng hơn người."

Thôi Cát quái gờ nói "Hai mươi năm trước, Yêu đạo dựa vào Dạ Xoa này để xưng danh bên ngoài, đến nay đã nhiều năm mà vẫn không có chút tiến bộ."

Tu sĩ họ Liễu lắc đầu nói: "Không thể nói như vậy được. Ta nhìn Dạ Xoa của đạo trưởng không đơn giản, cơ thể rất mạnh mẽ, một đòn kia chỉ là bị thương ngoài da, lúc tại hạ đang ở trung kỳ, cũng không dễ dàng thu phục được. Lợi hại nhất vẫn là độnt thuật của Đạo trưởng, tại hạ không thể theo kịp, hy vọng sau này sẽ có thỉnh giáo đạo hữu."

Hạng Nghĩa cũng gật đầu phụ họa, "Mới nhìn thì thấy giống Giao Hồn pháp bảo ngưng tụ thành, rồi lại có chút giống với sức mạnh của linh phù, thật sự là kỳ lạ . ."

"Độn thuật chỉ là đạo nhỏ mà thôi, để cho chư vị đạo hữu chê cười rồi."

Tần Tang từ tốn nói, đương nhiên sẽ không chủ động tiết lộ chuyện Cửu Long Thiên Liễn Phù.

Bọn họ cũng không nên tìm hiểu quá nhiều về bí mật của người khác, thấy thế liền không hỏi thêm nữa.

Trong lòng Thôi Cát vô cùng khó chịu, nhưng thực sự không biết nên nói cái gì.

. . .

Bên ngoài đàn thú dần dần tản đi.

Mọi người thăm dò hoàn cảnh ở đây.

Bên trong tuyệt địa sương mù tím không có nhiều cổ thụ, những cây cổ thụ này chịu ảnh hưởng của sương độc nên vỏ cây cũng có màu tím.

Nhìn thấy cảnh này, đột nhiên Tần Tang cúi đầu nhìn chằm chằm Hoa sen trong tay Hạng Nghĩa, chỉ vào một cánh hoa, nghi ngờ nói: "Hạng đạo hữu, kỳ bảo này cũng sẽ bị sương mù tím xâm nhiễm sao?"

Mọi người tập trung nhìn vào, quả nhiên phát hiện, cánh hoa kia vốn một màu trắng thuần khiết, lúc này xuất hiện một vệt phấn hồng yêu dị.
Bình Luận (0)
Comment