Chương 1108: Tử Tinh Điêu
Chương 1108: Tử Tinh Điêu
Hạng Nghĩa gật đầu nói:
- Đạo trưởng quan sát rất tỉ mỉ, đóa Cốt Liên này có khả năng bài trừ chất độc, nhưng dưới chất độc mạnh mẽ ăn mòn, chúng không thể tránh khỏi đã bị thương tổn. Một khi toàn bộ cánh hoa bị nhiễm độc thì pháp bảo này cũng sẽ chết chung, không thể khôi phục lại được. Nhưng mà, chư vị đạo hữu hoàn toàn không cần lo lắng, thời gian chống đỡ của Cốt Liên cũng đủ cho chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi. Xem ra tiếng kêu của Tử Hà Ngạc không làm kinh động tới mãnh thú trong Tuyệt Địa Tử Vụ, việc này không thể chậm trễ nữa, nên hành động thôi…
Sương mù bên trong sương mù tím dày đặc khiến cho tầm nhìn của bọn họ bị ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa thần thức cũng bị khói độc ăn mòn cho nên bọn họ không dám thả thần thức ra tra xét.
Bản thân ở hoàn cảnh này, tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ không an toàn, không có người nào nói chuyện, toàn bộ đều im lặng tiến về phía trước.
Phạm vi rộng lớn của Tuyệt Địa Tử Vụ khiến người ta bất ngờ, đi đã lâu như vậy, thế mà khói độc vẫn không có dấu hiệu tiêu tán, trái lại màu sắc còn đậm hơn so với lúc vừa mới tiến vào.
Điều này nói rõ Hạng Nghĩa đang đưa bọn họ tiến vào chỗ sâu trong Tuyệt Địa Tử Vụ.
Cây cối càng ngày càng thưa thớt, đất đai trên mặt đất cũng đổi thành màu tím, cảnh tượng giống như mộng ảo, đám người Tần Tang không dám thả lỏng chút nào.
Chỉ chốc lát sau, mọi người lại phát hiện khác thường, con đường Hạng Nghĩa dẫn đi có vấn đề, bọn họ đã được dẫn đi lòng vòng mấy lần rồi.
- Hạng đạo hữu, có phải ngươi lạc đường rồi không?
Mọi người hoài nghi nhìn chằm chằm vào Hạng Nghĩa.
Hạng Nghĩa ra hiệu cho mọi người đừng có lên tiếng, hắn ta lại nhìn chung quanh, nghiêng tai lắng nghe, tiếp theo trên mặt lộ ra nét vui mừng chỉ về phía trước:
- Tìm được rồi! Nhanh! Đừng để chúng nó chạy thoát!-
Lúc này, mọi người cũng loáng tháng nghe thấy tiếng động gì đó giống như tiếng thú ngâm, hơn nữa có vẻ số lượng còn không ít.
Một đường đi tới, bọn họ đều trốn tránh mấy con quái thú này mà đi, bây giờ Hạng Nghĩa vậy mà lại chủ động đi tìm đám quái thú phiền phức đó.
- Những thứ này là một loại có tên là tiểu thú Tử Dụ, là thức ăn mà Tử Tinh Điêu thích nhất…
Hạng Nghĩa nhanh chóng tiến tới, đưa ra giải thích:
- Phương hướng mà chúng ta muốn tới có một chỗ là sào huyệt của Tử
Tinh Điêu, nơi đó có một đám Tử Tinh Điêu chiếm giữ, thực lực của
chúng vô cùng mạnh mẽ, cho dù chúng ta liên thủ cũng phải bỏ ra một cái
giá cực đắt mới có thể đi qua, mà Tử Dụ thì dễ đối phó hơn. Săn Tử
Dụ, nếu như dùng thi thể của chúng đánh lạc hướng Tử Tinh Điêu, chúng ta không cần tốn nhiều sức cũng có thể vượt qua cửa ải này.
- Thương Minh chuẩn bị quả nhiên đầy đủ.
Vợ chồng Liễu thị khen ngợi.
Lòng tin của mọi người cũng càng ngày càng cao, hy vọng có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này rồi sẽ đi làm việc riêng của họ.
Men theo thanh âm, mọi người nhanh chóng đuổi theo, không bao lâu lập tức nhìn thấy sương mù tím cuồn cuộn đằng trước, mơ hồ nhìn tới trên mặt đất có một đàn báo lớn nhỏ đang chạy nhảy trốn đi.
Đám tiểu thú này có bề ngoài gần giống với sóc, thế nhưng da lông toàn thân chúng đều là màu tím, thậm chí ngay cả con ngươi cũng là màu tím đậm.
Tử Dụ có tính cảnh giác cực cao, mọi người còn chưa tới gần thì bọn chúng đã phát hiện ra có điều bất thường, dừng lại không vui đùa ầm ĩ nữa.
Một đám Tử Dụ nhảy dựng lên, con ngươi màu tím trừng lên nhìn chằm chằm tới chỗ bọn họ, cổ họng phát ra tiếng kỳ quái, trong ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng không thể che giấu được.
- Ra tay đi!
Hạng Nghĩa quát khẽ, ngón tay búng một cái, bắn ra một luồng lưu quang, hóa thành linh võng mở ra, chụp xuống đầu chúng nó..
Đám người Tần Tang cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém.
Bọn họ phối hợp ăn ý, triệu hồi pháp bảo phong tỏa các hướng, không để cho đám Tử Dụ này có khả năng chạy trốn.
Vèo!
Tần Tang điều khiển kiếm Ô Mộc quét sạch sương mù, kiếm quang bay vút lên mấy trượng hóa thành chướng ngại vật ngăn cản Tử Dụ.
Sau khi tiến vào Tuyệt Địa Tử Vụ, Tần Tang đã thử phóng Phi Thiên Dạ Xoa ra, lại phát hiện tuy rằng thân thể của Phi Thiên Dạ Xoa cường hãn hơn bọn họ một chút, nhưng vẫn giống nhau đều bị sương mù màu tím ăn mòn, thi khí trên người nhanh chóng tiêu hao.
Ở chỗ này không thích hợp dùng nó.
Phụt phụt phụt…
Sau khi bị công kích, Tử Dụ rơi vào trạng thái điên cuồng.
Trên người chúng nó tỏa ra làn sương mù màu tím đậm, trong lúc nhất thời sương mù tràn ngập, mà bóng dáng của bọn chúng lại biến mất.
Loại sương mù này không chỉ trộn lẫn với Liệt độc của Tuyệt Địa, còn bổ sung thêm bản lĩnh thần thông của Tử Dụ, pháp bảo bị sương mù này bao phủ trong thời gian dài thì linh tính sẽ bị hao tổn nhiều.
Cùng loại với Huyết Uế Thần Quang nhưng uy lực lại kém hơn nhiều.
Trước khi Hạng Nghĩa nhắc nhở bọn họ, Thôi Cát lập tức nhớ lại những chuyện đã từng trãi qua vào hai mươi năm trước, vô ý thức nhìn Tần Tang vài lần.
Mọi người đã có đề phòng, sương mù gần như không có tác dụng gì, Tử Dụ rất nhanh đã bị linh võng từ trên trời giáng xuống ép đi ra, bọn chúng phát ra tiếng kêu hoảng hốt kỳ dị, chạy trốn khắp nơi.
Như vậy, chúng nó không thể tạo thành uy hiếp gì đối với đám người Tần Tang, toàn bộ đều bị chém giết.
Mọi người tiến lên dọn dẹp thi thể Tử Dụ.
Số lượng của Đàn Tử Dụ này không ít, Tần Tang quang minh chính đại lấy một vài con, những người khác thấy thế cũng noi theo, Hạng Nghĩa cũng không ngăn cản.
Hạng Nghĩa mang theo thi thể của Tử Dụ, dẫn bọn họ trở về đường chính, lập tức xuất phát đi tới nơi sâu nhất trong Tuyệt Địa Tử Vụ.