Chương 1109: Thạch Điện
Chương 1109: Thạch Điện
Cây cối trở nên lớn hơn, cổ thủ ở nơi này sinh trưởng cao lớn, bọn chúng đều đã xảy ra biến dị, trên cành gắn đầy gai nhọn, lóng lánh ánh tím, rõ ràng có chứa kịch độc.
Hơn nữa cành không gió mà lại đong đưa, rất giống như đang săn mồi, sắp sửa hóa thành cây tinh rồi.
Sau khi bay nhanh một khoảng, mọi người bị ép dừng lại. Có người nhíu mày hỏi:
- Sao ở đây lại có sườn núi cao chặn đường? Có phải đã tới nơi cuối cùng của Tuyệt Địa Tử Vụ rồi không?
Con đường trước mặt bọn họ đã bị vách núi ngăn trở, trên không trung có cấm chế, hơn nữa tán cây trên không trung kia lại tạo thành uy hiếp quá lớn.
Hạng Nghĩa không chút hoang mang nói:
- Khoảng cách tới cuối cùng còn kém xa lắm, hiện tại chỉ có thể coi như là bên ngoài Tuyệt Địa Tử Vụ. Thấy được vách núi chứng tỏ đã tới cửa ải mà ta nói trước đó rồi, cứ đi về bên phải đi.
Không lâu sau, mọi người dừng lại trước một khe núi trước mặt, không dám thở mạnh.
Bọn họ ngửa đầu nhìn ra xa.
Cuồng phong gào thét trên bầu trời khe núi, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một vài bóng dáng đang bay lượn trên không trung, hai cánh vỗ mạnh chấn động biển sương mù, chốc chốc lại truyền đến từng đợt tiếng kêu to bén nhọn.
Mặc dù còn chưa nhìn rõ hình dạng của Tử Tinh Điêu, nhưng số lượng bóng nhiều vô kể này cũng đủ khiến cho da đầu bọn họ tê dại.
- Dưới tình hình này, Tử Tinh Điêu sẽ không rời khỏi sào huyệt quá xa, chỉ cần chúng ta xông qua khe núi này thì không cần phải lo lắng nữa.
Hạng Nghĩa vừa nói chuyện vừa lùi ra phía sau một khoảng cách, đi tới một mảnh đất trống trải.
Hắn vứt thi thể của Tử Dụ lên mặt đất, đánh ra vài cái cấm chế, sau đó dẫn mọi người trốn ở dưới đáy vách núi, khẽ quát một tiếng:
- Nổ!
Đoàng…!
Thi thể Tử Dụ vẫn duy trì tươi sống, sau khi nổ tung, máu thịt nổ thành từng mảnh vụn văng tung tóe khắp nơi, mùi nồng nặc tản theo gió bay ra ngoài, truyền tới khe núi.
Tử Tinh Điêu ngửi thấy mùi của Tử Dụ lập tức trở nên điên cuồng, một đoàn bóng đen xới tung sương mù tím, chen lấn nhau từ trong khe núi bay ra, xông thẳng về nơi thi thể phát nổ.
- Đi mau!
Hạng Nghĩa vung tay lên, mọi người nhân cơ hội lẻn vào khe núi.
Phần lớn Tử Tinh Điêu đã bị mùi hấp dẫn đi, nhưng bọn họ vẫn bị Tử Tinh Điêu trong thung lũng phát hiện hành tung, kèm theo đó là tiếng thét phẫn nộ chói tai, những con Tử Tinh Điêu kia giống như phát điên công kích về phía bọn họ.
Cùng lúc đó, Tử Tinh Điêu tranh đoạt thức ăn ở bên ngoài cũng nhận được tín hiệu quay trở lại.
Nếu như bọn họ bị nhốt ở khe núi, hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Mọi người đều tế ra pháp bảo, cứng rắn chống lại công kích của Tử Tinh Điêu, bước chân vẫn như cũ không hề dừng lại.
Khi bọn họ lao ra khỏi hẻm núi, đám Tử Tinh Điêu kia cũng đã đuổi tới. Quả nhiên theo lời Hạng Nghĩa nói, chúng nó truy sát bọn họ một hồi rồi bỏ đi, quay về sào huyệt.
Thoát khỏi Tử Tinh Điêu, trong lòng mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Ở bên trong tuyệt địa bị ảnh hưởng của sương độc, thực lực của bọn họ bị hạn chế, thật đúng là khó đối phó với một đoàn Tử Tinh Điêu như vậy.
-Các ngươi có phát hiện ra điều gì không? Trùng thú mà chúng ta gặp phải khi tiến vào, lúc bình thường cũng coi như bình thường, nhưng một khi bắt đầu chiến đấu, chúng sẽ ngay lập tức giống như phát điên, vô cùng hung tàn, hoàn toàn đánh mất lý trí.
Thanh niên ôm kiếm nhìn chằm chằm vào nơi Tử Tinh Điêu đã biến mất, mở miệng nói:
-Không sai, đây cũng là nguyên nhân vì sao nó được gọi là hung trùng, hung thú. Không chỉ có nơi này, toàn bộ sinh linh ở bên trong Thất Sát Điện, đều giống hệt như vậy, không biết bị cái gì ảnh hưởng, bí ẩn ở trong Thất Sát Điện ngay cả tổ sư Nguyên Anh cũng không có cách nào hiểu rõ, Cho nên, chư vị phải ghi nhớ thật kỹ, trước khi linh trận bị vỡ vụn phải rời đi Thất Sát Điện.
Hạng Nghĩa cúi đầu nhìn dưới mặt đất, đi đi lại lại khắp nơi, đang tìm kiếm cái gì đó.
Bên trong khe núi và bên ngoài dường như là hai cái thế giới khác nhau.
Ở nơi này không nhìn thấy bóng dáng một gốc cây hay ngọn cỏ nào, quá mức hoang vu, khắp nơi đều có nham thạch cứng rắn, góc cạnh rõ ràng, sắc bén như đao. Đi lại tại một nơi như thế này, tất cả mọi người vô cùng cẩn thận.
Cuối cùng Hạng Nghĩa cũng xác định được phương hướng.
Địa thế bên trong khe núi vô cùng quái dị, đi về phía trước phát hiện ra nơi này càng ngày càng dốc xuống dưới, trái lại bọn họ cảm giác bây giờ bọn họ giống như đang bị vây trên đỉnh núi, di chuyển về phía chân núi..
Sương độc che phủ, không nhìn rõ được địa thế ở xung quanh, mọi người chỉ có thể suy đoán lung tung.
Phía dưới còn sâu hơn cả trong tưởng tượng của bọn họ, gần như không thấy đáy.
Nơi này vẫn như cũ có hung thú đang hoạt động, có thể tránh được con nào Hạng Nghĩa đều tránh.
Sương độc càng ngày càng đậm, thỉnh thoảng mọi người lại dán mắt vào Cốt Liên, xác định Cốt Liên không có gì khác thường mới an tâm. Bây giờ trên Cốt Liên chỉ có ba cánh hoa sen bị nhuộm thành màu tím, vẫn còn dư thời gian.
Cuối cùng, thế đi xuống cũng dừng lại, bây giờ cũng không biết đã đi xuống chỗ sâu bao nhiêu.
Sương độc ở xung quanh hình thành vòng bảo hộ bao quanh Cốt Liên, giống như một bức màn màu tím, bọn họ hầu như chỉ có thể dựa vào giác quan thính giác để cảm nhận nguy hiểm xung quanh.
May mắn là trên đường không có gặp phải con hung thú nào giỏi về ẩn núp.
Lại đi được một khoảng, Hạng Nghĩa ra hiệu cho mọi người dừng lại, nhìn sang bên tay trái, phất tay đánh ra một đạo chân nguyên.
Sương độc bị chân nguyên đánh tan, rất nhanh lại khép kín, nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, ở bên trong sương độc hiện ra hình ảnh mờ nhạt của một toàn thạch điện phong cách cổ xưa.