Chương 1111: Quang Giáp
Chương 1111: Quang Giáp
Cờ Địa Nguyên đánh sâu vào cấm chế cổ gặp phải sự kháng cự mạnh mẽ.
Ánh sáng vàng như sóng tuôn trào, liên tục phát ra không ngừng nghỉ, gần như sắp bao phủ cả Thạch Điện. Mặt đất không ngừng rung chuyển, dưới nền đất truyền đến tiếng ù ù vang dội, tất cả mọi người đã sắp sửa không ngồi vững được nữa nhưng họ vẫn như cũ bảo vệ chặt chẽ cờ Địa Nguyên, duy trì linh trận.
Sau một lát, dấu hiệu đáng mừng đã xuất hiện, cấm chế cổ bắt đầu rung chuyển kịch liệt rồi từ từ trở nên mờ nhạt.
Hạng Nghĩa nhìn thấy dấu hiệu này, sắc mặt lập tức vui vẻ, gấp gáp hô lên:
- Chư vị đạo hữu tiếp tục, toàn lực thôi động cờ Địa Nguyên!
Đám người Tần Tang chỉ còn cách gia tăng lực lượng.
Lực lượng Thổ Nguyên cuồn cuộn không ngừng tụ lại, mặt đất chấn động ngày càng kịch liệt giống như thật sự xảy ra động đất, tiếng ầm ầm vang lên đinh tai nhức óc, thậm chí trên rất nhiều tảng đá đã xuất hiện vết nứt.
Ngay sau đó, Hạng Nghĩa vươn một tay ra, bất thình lình ấn lên trên cờ tam giác, trong phút chốc ánh sáng tỏa ra loá mắt, thẳng tắp như một mũi tên ánh sáng, mạnh mẽ bắn ra.
Chỉ nghe một tiếng 'Ầm' vang lên , cấm chế cổ bị mở ra một cái lỗ hổng hình tròn.
Nhưng mà, cấm chế cổ ở nơi đây cũng không đơn giản giống như thoạt nhìn vậy, sau khi bị cờ Địa Nguyên phá tan, nơi lỗ hổng có phù văn lóe lên rồi dần dần khôi phục lại, khu trục ánh sáng vàng.
Hạng Nghĩa thấy thế không dám chần chờ nữa, thu bàn tay về, thấp giọng nói:
- Chư vị đạo hữu tiếp tục ở lại chỗ này giữ cờ Địa Nguyên, Hạng mỗ đi một chút sẽ trở lại.
Nói xong, Hạng Nghĩa bỏ lại cờ Địa Nguyên, dưới chân điểm một cái, bóng dáng vừa lóe lên đã xuất hiện ở trước cấm chế cổ, tung người nhảy vào trong.
Chờ hắn ta lấy bảo vật ra, nhiệm vụ sẽ hoàn thành.
Trong lòng mọi người hiện lên ý nghĩ này, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Tần Tang đột nhiên nhíu mày, vô ý thức cúi đầu nhìn dưới mặt đất.
Bởi vì nguyên nhân có cờ Địa Nguyên nên phía dưới vẫn luôn chấn động, nhất là ở vị trí của bọn họ, đã nứt ra một cái khe đá nhưng cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Hiện tại cũng như vậy, thoạt nhìn không hề có gì khác với ban nãy, nhưng chẳng biết tại sao Tần Tang lại cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng hắn vẫn không thể nói rõ ra được là nguyên nhân gì.
Đùng… đùng...
Mặt đất chấn động.
Trong rung chuyển còn có một loại chuyển động nhịp nhàng.
Sắc mặt Tần Tang đột nhiên thay đổi,
Hắn vừa muốn hô to, mặt đất đột nhiên 'Ầm' một tiếng nổ tung, mặt đất dưới chân bọn họ không hề có dấu hiệu nào đột nhiên nổ tung.
Một luồng lực lượng xung kích mạnh mẽ từ dưới lòng đất bùng nổ, trong nháy mắt lao tới làm cho mặt đất nổ tung.
Mọi người không hề có chút phòng bị nào.
Đất đá văng tung tóe, một mảnh hỗn loạn.
Ở trung tâm vụ nổ xuất hiện một cái hang sâu, một bóng dáng thon dài bay vút lên cao, giống như vũ điệu của giao long, lộ ra cách mặt đất gần một trượng, cũng không biết ở trong lòng đất có chiếm giữ dài hơn không.
Tất cả mọi người không phát hiện, chẳng biết mãnh thú này đã ẩn náu dưới thân bọn họ từ lúc nào!
Bởi cờ tam giác ở mắt trận không có ai duy trì, hơn nữa cờ Địa Nguyên chỉ thủ cấm chế cổ nên không có đề phòng những nơi khác. Trận kỳ nháy mắt đã bị mãnh thú phá tan, mọi người không thể tránh khỏi bị lực trùng kích ảnh hưởng, trong lúc nhất thời tiếng kêu sợ hãi liên tục vang lên, mọi người bị đánh bay ra ngoài, thất tinh bát lạc.
Tần Tang thôi động Kim Huy Giáp đúng lúc ngăn chặn trùng kích, nhưng ngực vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Thực lực của con mãnh thú này tuyệt đối không thua kém đại yêu Yêu Đan hậu kỳ!
Trong khi giãy chết mọi người bị tách ra, thoát khỏi sự che chở của Cốt Liên, sương mù ùn ùn như sóng lớn kéo tới, Tần Tang cảm giác được trên da truyền đến đau đớn, vội vàng thôi động linh quang hộ thể, chân nguyên nhanh chóng tiêu hao.
Hắn đang muốn đánh thức Phì Tằm, đi tụ họp với những người khác, đột nhiên cảm giác được trên đỉnh đầu có sức gió đánh úp lại, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, sắc mặt mạnh mẽ thay đổi.
Sương mù tím trên đỉnh đầu chẳng biết vì sao lại trở nên mỏng manh, trên không trung hiện ra chi chít bóng đen, vậy mà đều là Tử Tinh Điêu!
Vả lại nhìn số lượng nhiều như vậy, rất có thể Tử Tinh Điêu đã xuất động toàn bộ lực lượng.
Dùng Tử Dụ làm mồi dụ, sau khi vượt qua hẻm núi không lâu, bọn họ lập tức ung dung bỏ qua Tử Tinh Điêu, tuyệt đối không hề nghĩ tới Tử Tinh Điêu vẫn bám riết không buông, một đường đuổi giết đến tận nơi đây.
Hơn nữa, khoảng cách Tử Tinh Điêu đã gần như vậy mà đám người Tần Tang mới phát hiện ra.
Bọn họ cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy cũng không có gì kì quái, cờ Địa Nguyên gây ra động tĩnh quá lớn, không chỉ giúp mãnh thú dưới lòng đất che giấu hướng đi, ngay cả tiếng động bay lượn của Tử Tinh Điêu cũng bị che lại.
Ở chỗ này, bởi vì sương độc bao phủ, bọn họ không chỉ không nhìn thấy rõ bên ngoài, ngay cả thần thức cũng không dám lộ ra, linh giác cũng hạn chế tới mức thấp nhất, chẳng khác gì người mù.
Bây giờ ngay cả âm thanh cũng không nghe thấy, thảo nào nguy hiểm gần trong gang tấc cũng không phát hiện.
Vì thế, trước lúc bọn họ khởi động cờ Địa Nguyên cũng đã bố trí một ít cấm chế báo động, chẳng biết tại sao lại không có cái nào phát huy tác dụng.
Trên trời dưới đất đều có mãnh thú, hai bên đều có địch.
Tử Tinh Điêu đồng loạt trừng mắt nhìn xuống dưới, ánh mắt tức giận lâm vào điên cuồng cực độ. Khí lưu tách sương mù tím ra, thay vào đó là đám Tử Tinh Điêu dày đặc chiếm lấy, che kín cả bầu trời.
Quác!
Tử Tinh Điêu phát ra tiếng kêu phẫn nộ chói tai, giống như hận bọn họ thấu xương, từng con dũng cảm quên mình, lao xuống giống như đang tự sát!