Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1113 - Chương 1113: Yêu Đạo

Chương 1113: Yêu Đạo Chương 1113: Yêu Đạo

Thiên Mục Điệp không hề lột xác dễ dàng giống như Phì Tằm, lần thứ ba lột xác ăn hết Xích Hỏa Lưu Kim, đoán chừng không còn thừa lại bao nhiêu, có thể ở lần lột xác thứ tư này phát huy ra bao nhiêu tác dụng vẫn còn chưa biết được.

Thứ càng khiến Tần Tang đau đầu hơn chính là, sau khi Phì Tằm lột xác lần thứ ba xong, độc thú Yêu Đan và độc đan trước đó giống hệt nhau, tác dụng đột nhiên trở nên rất kém.

Tại một lần giao dịch trước đó Tần Tang cũng đã đổi lấy một viên Yêu Đan của Độc Ngư Kết Đan trung kỳ, nhưng nó vẫn giống như cũ.

Không biết là do cấp bậc của Yêu Đan quá thấp hay là khẩu vị của Phì Tằm thay đổi.

Đại Yêu cấp bậc Yêu Đan Hậu Kỳ, sau này còn có thể săn giết được,Yêu Đan của đại yêu ở thời kỳ hóa hình, ngay cả nghĩ Tần Tang còn chẳng dám nghĩ.

Tóm lại, sau này bồi dưỡng Phì Tằm vẫn là một chuyện hết sức phiền phức, hơn nữa còn chưa nói đến việc trợ giúp nó tiến hành lần lột xác thứ tư. Không thể lấy toàn bộ kỳ vọng ký thác vào trên người Phì Tằm được.

Đương nhiên, chắc chắn sau khi Phì Tằm lột xác xong vẫn có nhiều ít cải thiện.

Ở lần lột xác trước đó, Tịch Độc Giáp đoán chừng rất khó chống lại sương độc ăn mòn ở nơi này. Hiện tại, Tần Tang đã thu hồi toàn bộ chân nguyên, sương độc tiếp xúc với Tịch Độc Giáp, dễ dàng bị ngăn cản ở bên người, làn da của Tần Tang không còn cảm thấy tê rần nữa.

Phì Tằm “soạt soạt soạt” bò vào trong tay áo của hắn, nhẹ nhàng như bình thường, không hề có cảm giác cố sức.

Có Tịch Độc Giáp hộ thể, Tần Tang hoàn toàn loại bỏ chân nguyên hộ thể, lập tức nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tiếp đó, hắn ngay lại ra lệnh cho Phì Tằm dính chặt vào Tịch Độc Giáp, ẩn nấp đi, nếu như người bên ngoài không nhìn kỹ, chắc chắn sẽ không nhìn ra được.

điều đáng sợ nhất không phải là bị Tử Tinh Điêu vây khốn, mà tiêu hao kinh người tạo thành từ việc chống lại sự ăn mòn của sương độc mới là nguyên nhân khiến cho từng tu sĩ run sợ trong lòng.

Sương độc không còn là mối đe dọa, Tần Tang âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ cách làm sao thoát thân.

Phương hướng chỗ của hắn đặc biệt không tốt, phải đứng mũi chịu sào đối mặt với hung thú vây giết, bây giờ bị hãm sâu vào trong bầy Tử Tinh Điêu, khả năng phía trước còn có Tử Tinh Điêu nối liền không dứt, xông về phía trước rõ ràng không hề sáng suốt.

Mà tình thế còn không biết sẽ diễn biến thành cái dạng gì, xung quanh quá mức hỗn loạn.

Vì bày trận, vị trí của bọn họ vốn rất rời rạc, lúc sau lại xông loạn hết cả lên. Bây giờ hoàn toàn không nghe được tiếng động ở chỗ khác , chắc hẳn những người khác cũng là như thế.

Không biết hung thú trong lòng đất kia đã đi đâu, lỡ như đột nhiên đụng phải một đám cũng không hay lắm.

Tần Tang đang nghi ngờ, đám hung thú này bất ngờ xuất hiện, rất có thể là do bọn họ đã phá vỡ cấm chế thạch điện dẫn tới. Nói như vậy, chắc chắn sẽ không chỉ có những thứ này, bên trong Tuyệt Địa Tử Vụ còn không biết có bao nhiêu hung thú đang tập trung tiến tới nơi này.

Hắn ngẫm lại tràng diện bị biển thú bao vây tấn công tứ phía, đáy lòng Tần Tang lập tức rét run.

Lựa chọn sáng suốt nhất vẫn là tập hợp cùng những người khác, nhanh chóng rời khỏi Tuyệt Địa Tử Vụ này.

Hắn đang bị Tử Tinh Điêu vây giết, mấy cái thi thể Tử Dụ mà hắn đang cất giữ hầu như không thể sử dụng được..

Thời gian cấp bách, Tần Tang nhanh chóng ra quyết định, mũi kiếm chỉ xéo, giết ra một đường máu. Ở trong tay hắn, Ô Mộc Kiếm lúc thì giống như Du Long, lúc lại biến hình thành tia chớp, kiếm ngân vang vọng.

Không còn chịu áp lực từ sương độc, Tần Tang có thể bộc phát toàn bộ lực lượng, nhanh chóng tiến lên phía trước.

Bây giờ hắn cũng không có lựa chọn dùng tới Thập Phương Diêm La Phiên, đây rõ ràng chính là một cuộc ác chiến, tiêu hao của Thập Phương Diêm La Phiên còn lớn hơn cả kiếm Ô Mộc.

Bây giờ hắn vẫn có thể chống đỡ được.

Trên mặt đất nơi nào cũng có xác của Tử Tinh Điêu, xác chồng chất ở dưới chân Tần Tang, máu tươi chảy xuôi trên mặt đất, gom góp lại thành sông, dưới chân cứ bước một bước lại có thêm một vết máu.

Tần Tang giết đến đỏ mắt, hắn nhớ kỹ phương hướng của thạch điện, dồn sức phóng tới nơi đó. Trước khi đụng phải mãnh thú từ trong lòng đất ló ra, hắn vì tránh né xung kích, chủ động lui lại một khoảng cách lớn, không ngờ bây giờ hắn muốn quay về lại khó khăn đến như vậy.

“Vù vù…”

Ô Mộc Kiếm cảm nhận được hung tính của chủ nhân, tiếp tục hớn hở di chuyển, ra sức uống máu tươi.

Vết máu không có cách nào đơn thuần lưu lại ở trên thân kiếm, nhưng sau khi giết chết nhiều Tử Tinh Điêu như vậy, Ô Mộc Kiếm ngày càng phát sáng rực rỡ, càng thêm khao khát giết chóc.

Trong lòng Tần Tang vẫn bình tĩnh như trước, không bị ảnh hưởng bởi công pháp và bản mệnh linh kiếm, hắn nhanh chóng nhìn chằm chằm phía trước, mỗi bước đi là một vết máu..

Đi được một đoạn dài, Tần Tang phát hiện ra vòng vây phía trước trở nên mỏng hơn một chút, tiếp đó lại nhìn tới một vệt màu trắng xám chói lọi.

-Là vòng bảo hộ do Cốt Liên phát ra!

Trong lòng Tần Tang khẽ động.

-Hạng Nghĩa đã ra rồi sao?

Hắn ngay lập tức thôi động linh kiếm. Kiếm quang của kiếm Ô Mộc tăng vọt, đại khai đại hợp, chém giết Tử Tinh Điêu, phía trước cũng phát hiện ra động tĩnh ở nơi này, cũng chủ động nhích lại gần phía Tần Tang, đến đây cứu viện.

Ầm!

Lại thêm hai con Tử Tinh Điêu bị linh kiếm chém đứt đầu, con đường nối liền giữa hai người được mở ra, cuối cùng Tần Tang cũng thấy người được Cốt Liên đế che chở kia.

-Thôi Cát à?

Tần Tang đột nhiên ngẩn ra.

Vượt qua ngoài dự đoán của hắn, người ở dưới ánh sáng trắng vậy mà không phải là Hạng Nghĩa, là Thôi Cát!

Gốc Cốt Liên kia, chẳng biết từ khi nào đã rơi vào trong tay Thôi Cát, mà cũng chẳng thấy bóng dáng Hạng Nghĩa ở đâu.

Một tay Thôi Cát cầm Cốt Liên, tay kia cầm Tử U Châu, ánh sáng đặc biệt của bảo châu đậm đặc như thực chất , rất dễ nhận thấy xu thế tích trữ đã lâu.

Thôi Cát nhìn thấy Tần Tang, trên mặt lộ ra nụ cười ác độc.

-Yêu đạo, ta chờ ngươi đã lâu rồi! Lần này để ta xem người chạy đi đâu trốn!
Bình Luận (0)
Comment