Chương 1120: Nhắc Nhở
Chương 1120: Nhắc Nhở
Sáu người đến hố sâu, vợ chồng Liễu thị cùng thanh niên cầm kiếm nhìn hai thi thể, không cần suy nghĩ, giọng căm hận nói.
-Chính xác là Liệt địa Tích! Người này thật sự là gián điệp của ma đạo?
Hạng Nghĩa gật đầu.
-Tám chín phần mười, trước khi rời đi, Thương Minh đã nhắc nhở ta phải cẩn thận. Trước đây ta cố ý không giải thích rõ ràng toàn bộ nhiệm vụ, là để đề phòng. Không ngờ người này lại xảo quyệt đến mức có thể động tay động chân dưới con mắt của mọi người, dẫn Tử Tinh Điêu tới. Nhưng đáng tiếc là Thanh Phong đạo trưởng, chúng ta đã tìm rất lâu rồi vẫn không tìm được, chỉ sợ là lạnh ít dữ nhiều.
Vợ chồng Liễu thị nhìn nhau thở dài.
Khi Liệt Địa Tích và Tử Tinh Điêu làm loạn, ta nhận thấy vị trí của Thanh Phong đạo trưởng là xấu nhất. Có thể nói là trực diện bị đụng bay vào trong bầy hung thú, vốn dĩ không kịp chuẩn bị đã bị Tử Tinh Điêu bao vây, dù độn thuật của Thanh Phong đạo trưởng rất tốt nhưng khi bị vây giết thì không thể phát huy tốt được. Dù sao tu vi của hắn vẫn thấp, ta và đạo trưởng có tu vi giống nhau, đồng thời đối mặt với hung thú và sương độc, đã sớm cảm thấy vô lực, nếu không được phu quân cứu viện kịp thời, e rằng ta đã...
Liễu phu nhân vẻ mặt buồn bực, nghĩ có chút sợ hãi .
Tu sĩ họ Liễu ôm vợ, an ủi vợ vài câu rồi trầm giọng nói.
-Dù lời nói như thế, nhưng chúng ta cũng không thể tùy tiện đoán như vậy, rồi nhận định Thanh Phong đạo trưởng đã chết, hung thú tụ tập càng ngày càng nhiều, vừa rồi chúng ta vẫn chưa thể tra hết được toàn bộ khu vực. Đừng quên rằng Thanh Phong đạo trưởng không chỉ độn thuật giỏi, hắn còn khá thành công trong việc Luyện Thi, không chừng có thể xoay chuyển. Trong tuyệt địa, thêm một người sẽ có nhiều khả năng đối phó với nguy hiểm hơn, không thể cứ buông bỏ dễ dàng như vậy, sau khi bình phục, chúng ta sẽ cùng nhau tìm lại. Hạng đạo hữu, cốt liên còn có đủ thời gian chứ?
Vẻ mặt của Thôi Cát và tên béo mặc Hoa phục vẫn không thay đổi.
Hạng Nghĩa suy nghĩ một chút, hơi hất hàm nói.
-Liễu đạo hữu nói có lý, đã như vậy, các vị đạo sĩ mau điều chỉnh lại hơi thở. Lúc trước còn quá đủ thời gian, nhưng sau lần lộn xộn này, sau đó cũng có chút gấp gáp. Bị bao vây trong bầy thú có bao nhiêu đáng sợ, các vị đạo hữu cũng đã từng trải qua, cho dù ta và Liễu đạo hữu không được cốt liên che chở, cũng không thể tồn tại quá lâu. Chúng ta tiến vào giải cứu đạo trưởng, thời gian tối đa là hai cánh sen, nghe thiên mệnh làm hết sức mình.
Lúc này tất cả mọi người đã tiêu hao rất nhiều chân nguyên, trong cơ thể cũng không còn nhiều.
Người thanh niên cầm kiếm khoanh chân ngồi xuống, cau mày hỏi.
-Hạng đạo hữu, ngươi có thể làm rõ nhiệm vụ bây giờ không? Chẳng lẽ muốn chúng ta trải qua một cuộc vây hãm của yêu thú mà không biết lý do sao?
Hạng Nghĩa không nhăn nhó, sẵn sàng nói.
-Đó là trước đây để đề phòng gián điệp, hiện tại không có gì phải che giấu. Thạch điện này là mắt xích đầu tiên, có ba thạch điện Hạng Nghĩa ở bên trong tuyệt địa sương mù tím. Nghe nói hai nơi kia cũng Hạng Nghĩa như nơi này , chỉ có cấm chế ngăn cách, nguy hiểm không lớn. Chúng ta chỉ cần mở ba tòa thạch điện này, cuối cùng đi đến một nơi Hạng Nghĩa như thượng cổ thần đài, sau đó chúng ta có thể rời khỏi tuyệt địa sương mù tím này...
...
Trong bóng tối Tần Tang nghe trộm cuộc nói chuyện của họ.
Không biết Hạng Nghĩa giải thích thế nào, có vẻ như vợ chồng Liễu thị và người thanh niên cầm kiếm đã tin vào điều vô nghĩa của hắn.
Nghe Hạng Nghĩa giải thích toàn bộ nhiệm vụ, trong lòng Tần Tang hơi động.
Ở hai tòa thạch điện kia, nếu không có người thứ hai đến phá rối, đoán chừng không có cơ hội báo thù.
Hắn cũng muốn học hỏi từ tu sĩ họ Bàn, dẫn những con hung thú tới, chia cắt đội hình của bọn họ.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cảm thấy cơ hội không lớn.
Không biết con Liệt Địa Tích đã làm gì trong hang ổ của những con Tử Tinh Điêu, thu hút tất cả Tử Tinh Điêu đến, mà tự do ra vào bên trong tuyệt địa, rồi chọn thời cơ thích hợp là một điều vô cùng khó.
Chỉ có thượng cổ thần đài cuối cùng, dường như ngay cả Hạng Nghĩa cũng không phân biệt được đó là nơi nào, có lẽ đó là cơ hội duy nhất.
Kẻ thù của hắn không chỉ là Thôi Cát, mà còn có Hạng Nghĩa và tên béo mặc Hoa phục.
Tu vi của ba người này đều cao hơn hắn, nếu có thể tìm được cơ hội chia cắt, ngoại trừ Hạng Nghĩa, Tần Tang đều có thể tự tin.
Nếu đối mặt với Hạng Nghĩa, cũng có một chút khó khăn.
Sức mạnh của Thủy Cương Thần Lôi làm lòng người sợ hãi, chỉ có sử dụng hỏa châu và chiếm thế thượng phong, mới có thể giết chết. Mà hiện tại hỏa châu là phương pháp mạnh nhất của hắn, so với báo thù thì chuyến đi đến Thiên Tháp còn quan trọng hơn, tốt nhất là nên giữ lại hỏa châu đến lúc đó mới có thể đối phó với nguy hiểm chưa biết.
Một là đạt được thỏa mãn nhất thời, một cái liên quan đến Kết Anh, cái gì nhẹ cái gì nặng, không cần nói cũng biết.
Tính nhẫn nại của Tần Tang đã rất tốt, ẩn nấp trong bóng chờ thời cơ.
Hạng Nghĩa và những người khác đã điều chỉnh khí tức của họ trong một thời gian, khôi phục lại khỏe mạnh của họ, bước vào chiến trường một lần nữa. Lúc này, chiến trường đẫm máu và nguy hiểm hơn trước, bọn họ tìm kiếm vô ích, đành chật vật rút lui ra.
-Sống không thấy người, chết không thấy xác…
Vợ chồng Liễu thị thở dài.
-Trước đó còn cảm thấy những lời đồn đại về Thất Sát Điện là bị phóng đại, nhưng hiện tại mới biết không ngoa chút nào. Độn thuật của Thanh Phong đạo trưởng được tu sĩ Kết Đan kỳ xưng tụng là tồn tại đỉnh cao, nhưng hắn còn không có cơ hội chạy trốn. Ngay cả thi thể cũng bị dã thú phân ra ăn thịt.
Hạng Nghĩa nhìn cốt liên, nhắc nhở.