Chương 1125: Ác Chiến
Chương 1125: Ác Chiến
Hai mắt Tần Tang sáng lên, từ trong lời nói của thanh niên nghe ra chút manh mối.
Thanh niên hình như vẫn luôn theo dõi sau lưng bọn hắn, tám người bao gồm cả hắn cũng không phát hiện ra chút dị thường nào, có thể thấy được người này có thực lực rất mạnh.
Hắn hình như cũng bị ảnh hưởng do hung thú nổi loạn nên không biết là do Thôi Cát ám hại nên hắn mới bị ép ra khỏi đội ngũ, còn tưởng rằng bản thân hắn là có mục địch khác nên thừa cơ chạy thoát thân.
-Ta ngược lại nghe nói tam đại Thương Minh như anh em trong nhà, cùng nhau tiến lùi. Với thực lực của các hạ, địa vị ở Tây U Minh chắc hẳn không tầm thường? Thôi Cát gánh vác mệnh của minh chủ, các hạ lại trong bóng tối theo dõi, nếu để minh chủ Đông Cực Minh biết được. . .
Tần Tang cười lạnh, muốn kéo dài thời gian, cố nói ra càng nhiều lời.
Thanh niên đã có tính toán trước, Tần Tang cũng không hoảng loạn, vẫn luôn trong bóng tối dò xét thanh niên.
Trên tay thanh niên cầm một thanh linh kiếm, cũng không có bảo vật tương tự cốt liên, lại có thể hành động tự nhiên trong sương mù. Tần Tang chú ý thấy quanh người hắn có một vầng sáng mờ nhạt, hình như là nhờ vầng sáng này chống cự sương độc.
Lúc đầu, Tần Tang còn tưởng rằng vầng sáng phát ra từ áo cà sa trên người thanh niên.
Nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện là vòng ngọc trong tay trái hắn phát ra.
Vòng ngọc là một bảo vật phòng độc!
Nếu như trực tiếp sử dụng hỏa châu chắc sẽ có cơ hội không nhỏ để giết chết người này, nhưng nơi này là tuyệt địa sương mù tím, đối phó với hắn có lẽ không cần sử dụng luôn át chủ bài.
Người này không giống Thôi Cát, chưa bao giờ thấy qua uy lực của Huyết Uế Thần Quang mà biết đề phòng, hắn sẽ có cơ hội đắc thủ rất lớn.
Sau khi phế bỏ vòng ngọc, nếu như thanh niên không có bảo vật phòng độc thứ hai, thực lực của hắn còn có thể phát huy ra mấy phần?
Tần Tang nhìn Thượng Cổ Thần Đài, trầm giọng nói:
-Bảo vật trên bệ thần đã bị Hạng Nghĩa lấy đi, ngươi vừa rồi không dám hiện thân, hiện tại còn không nhanh đuổi theo hắn, coi như giết ta thì có ích lợi gì?
-Bảo vật? Nói như vậy là ngươi không biết bí mật của Thần Đài?
Thanh niên nhíu mày dò xét Tần Tang, có chút ngoài ý muốn.
Tần Tang khẽ giật mình, hắn quả thực không thấy rõ hành động của Hạng Nghĩa trên Thần Đài, không biết Hạng Nghĩa có đoạt bảo hay không.
Thanh niên đã nhìn ra, trên mặt lộ ra biểu tình trào phúng, cười lạnh nói:
-Hoá ra là tên phế vật chả biết cái gì, giữ lại người còn có tác dụng gì nữa!
Thanh niên lầm tưởng là Tần Tang có liên quan đến bí ẩn của Thượng Cổ Thần Đài, nghi ngờ có thế lực nào ẩn ấp phía sau Tần Tang, khiến cho hắn sợ đánh rắn động cỏ, muốn điều tra cho rõ ràng.
Sau khi biết được tất cả chỉ là hiểu lầm, thì thanh niên cũng không còn kiêng dè gì nữa, dẫm xuống phía dưới một cái.
'Cạnh cạch'
Đột nhiên mặt đất nứt ra, bắt đầu từ dưới chân thanh niên, xuất hiện một vết nứt lan nhanh với tốc độ kinh người đến nơi Tần Tang đang đứng.
Trong khe đá ánh sáng màu xanh lục dày đặc, có một dây leo màu xanh biếc đang nhanh chóng sinh trưởng, hình dáng giống như một con mãng xà khổng lồ, dường như mục tiêu của nó không phải Tần Tang, mà là Song Đầu Hống!
Song Đầu Hống hơi cong mình, cúi đầu gào rống, nhìn chằm chằm vào cái khe.
'Ầm!'
Dây leo vùng vẫy trong khe nứt, chỉ nghe một tiếng 'xào xạt', bỗng nhiên nó trốn thoát khỏi đó, Tần Tang cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy một cái bóng xanh, ngay sau đó dây leo lại lao đến trước mặt Song Đầu Hống.
Lông trên người Song Đầu Hống đều dựng hết lên, nó không chút do dự sử dụng thần thông Phân Ảnh, thoáng một cái hình bóng của nó liền phân hóa thành mấy cái ảo ảnh xông về bốn phương tám hướng.
Không ngờ lại bị dây leo kia đột ngột ngăn cản, từ những ngọn cây tách ra thành nhiều nhánh, vô cùng linh hoạt giống như linh xà, di chuyển nhanh như chớp.
'Phù phù phù...'
Toàn bộ ảo ảnh của Song Đầu Hống đều bị dây leo trói chặt, sau đó bóp nát ngay tại chỗ, may mà chân thân của nó thành công tránh khỏi dây leo, rồi trốn thoát.
Dây leo quyết không buông tha, còn muốn tiếp tục đuổi giết.
Bỗng nhiên một đường kiếm thoáng hiện, chặt đứt dây leo.
Tần Tang nghiêng mình cùng Song Đầu Hống lui về phía sau, Ô Mộc Kiếm như Du Long đang dò xét, chặt đứt dây leo còn chưa đủ, trong phút chốc nó đã bay vọt vào khe nứt, dễ dàng chặt đứt dây leo thành nhiều đoạn, nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng sắc mặt Tần Tang không những không vui mừng, mà ngược lại hắn càng cảm thấy căng thẳng.
Uy lực của dây leo mạnh đến mức có thể khiến Song Đầu Hống hoảng sợ, phải sử dụng thần thông Phân Ảnh để né tránh, không thể nào bị chặt đứt một cách dễ dàng như vậy, trừ khi là do thanh niên kia cố tình.
Nghĩ đến đây, báo động trong lòng Tần Tang lại nổi lên, ánh mắt trở nên nghiêm trọng, hắn phát hiện thanh niên đứng bất động ở phía xa hơi khác thường, thì không chút do dự thôi động Cửu Long Thiên Liễn Phù.
Giao Long quấn quanh thân thể Tần Tang, toàn thân hắn bị Giao Hồn bao phủ, ngay lập tức tốc độ liền tăng vọt, biến mất ngay tại chỗ, rồi lại xuất hiện ở bên ngoài cách mấy trượng.
Ngay trong khoảnh khắc mà Tần Tang biến mất,
Mặt đất ở dưới chân hắn đột nhiên nổ tung, một luồng ánh sáng xanh lục phóng lên cao.
Ở giữa luồng sáng là một thanh linh kiếm có hình thù kì quái, bản thể của nó là một thanh kiếm xám, giống như dùng một khúc vỏ cây cũ kĩ rồi điêu khắc thành, bề ngoài thì trông vô cùng thô ráp, lại tản ra lục quang bừng bừng sức sống.
Kiếm xám xuất hiện không hề có dấu hiệu báo trước, là ẩn nấp ở dưới mặt đất, rồi đột ngột bay lên.
Nếu lúc này Tần Tang còn đứng tại chỗ, chỉ e là đã bị nó chém làm đôi.