Chương 1141: Dị Loại
Chương 1141: Dị Loại
Phi Thiên Dạ Xoa tiến vào sâu trong quỷ địa, ngoài vài lần sơ suất kinh động một ít oan hồn ra thì không hề đụng phải quỷ vật quá mạnh.
Vùng không gian này rất lớn, hài cốt chất thành núi, không biết đã có bao nhiêu cổ tu chết thảm nơi đây, hồn phách bị giam cầm, mất đi thần trí, biến thành oan hồn mãi mãi trầm luân.
Tuy vậy, quỷ địa cũng không phải vô tận.
Phi Thiên Dạ Xoa đi đến cuối đường, nhìn thấy vách đá cheo leo.
Xương trắng chồng chéo nhau, kiếm gãy giáp vỡ, vừa nhìn đã biết trận đại chiến xưa kia thảm khốc cỡ nào.
Ngoài cái đó ra thì không tìm thấy chỗ nào bất thường cả.
Tần Tang lệnh Phi Thiên Dạ Xoa rẽ sang một hướng khác tiếp tục điều tra, sau đó chủ động đi ra phạm vi bao phủ của ma hỏa.
Hắn lách mình chui vào quỷ vụ, đi tới trước một ụ xương nhỏ, nháy mắt đánh ra một đạo kình phong.
Ầm!
Một bộ xương bị kình phong đánh trúng, vỡ vụn ngay lập tức.
Vài vệt bóng trắng bị Tần Tang làm giật mình, ngay lập tức bay vụt ra nhào về phía Tần Tang. Những oan hồn này há to miệng, phát ra tiếng thét tràn ngập oán hận.
Cảm nhận được hơi thở sống trên người Tần Tang, bọn chúng càng điên cuồng hơn, thèm nhỏ dãi máu thịt tươi sống của hắn.
Tần Tang đối mặt với những oan hồn giương nanh múa vuốt vẫn thản nhiên, hừ lạnh một tiếng, đưa tay lên.
Chân nguyên từ lòng bàn tay bùng lên, tuôn ra mãnh liệt, hóa thành một cái túi, nhốt lại toàn bộ oan hồn, sau đó lập tức thu lại.
Oan hồn theo bản năng cảm giác không ổn, nhưng đứng trước Tần Tang lại không hề có sức phản kháng, cuối cùng bị chân nguyên gói lại, nén thành một luồng quỷ khí nhỏ cỡ nắm tay.
Tần Tang vẫy vẫy, quỷ khí liền rơi vào lòng bàn tay hắn.
Những oan hồn này rít gào không dứt, bên trong quỷ khí lần lượt hiện lên những khuôn mặt quỷ trắng xám, tiếng thét chói tai, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt cực kỳ vặn vẹo.
Tần Tang lạnh lùng nhìn oan hồn, tiếng rít không hề ảnh hưởng được hắn.
Trầm tư trong chốc lát, ánh mắt hắn bỗng thay đổi, khẽ quát lên:
-Dừng!
Chân nguyên xao động, từng tầng cấm chế thần bí lại quỷ dị dần dần hiện lên. Chỉ thoáng qua một giấy mà chân nguyên của hắn, dưới sự ảnh hưởng của cấm chế, đã hóa thành màu đen cực tà dị.
Cùng lúc đó, hắc chân nguyên bắt đầu nén lại.
Oan hồn nằm ở trong đó phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, vẻ mặt càng đáng sợ, nhưng lại bất lực.
Tần Tang đúng là đang thôi động theo bí pháp lấy được từ chỗ Dịch Thiên Niết, thử cô đọng thành Tinh Hồn Tơ. Môn bí pháp này là một loại tà thuật đã thoát thai từ ma đạo và quỷ đạo, vừa độc vừa tà.
Khác với lần ở địa vực Hùng Sơn, những oan hồn này sau khi bị tế luyện bởi tà thuật xong thì không còn để lại bất kỳ cái gì, linh tính sớm đã tiêu vong, đã không thể tiến vào luân hồi được nữa.
Oan hồn biến mất, giữa lòng bàn tay Tần Tang lại có thêm một sợi Tinh Hồn Tơ. Nó giống như vật còn sống, quấn quanh đầu ngón tay hắn.
Tần Tang lộ vẻ vui mừng “Oan hồn nơi này quả nhiên có thể luyện thành Tinh Hồn Tơ, đáng tiếc Tinh Hồn Tơ cần có cán cờ mới có thể tồn tại được lâu. Hiện tại cán cờ còn chưa luyện thành, chỉ có thể chờ đến lần sau tiến vào Thất Sát Điện đi ngưng luyện một lần nữa. Nhưng mà đây vẫn là một niềm vui khó được, dựa vào lần thăm dò vừa rồi của Phi Thiên Dạ Xoa, số lượng oan hồn bên trong không gian này phải nói là cực nhiều, luyện được mười mấy cây Thập Phương Diêm La Phiên cũng không thành vấn đề. Lần này rời khỏi đây, chỉ cần tập trung chuẩn bị linh trận dung luyện Huyền Thiết Trụ là được…”
Nghĩ đến đây, Tần Tang gạt đi Tinh Hồn Tơ trong tay, lựa chọn phương hướng ngược lại với Phi Thiên Dạ Xoa, chuẩn bị đi thăm dò mọi ngóc ngách trong quỷ địa. Để tránh xảy ra bất trắc.
Lần sau tiến vào đây chỉ muốn tập trung luyện chế Tinh Hồn Tơ, không rảnh phân tâm cho việc khác.
Tần Tang và Phi Thiên Dạ Xoa một trái một phải, chia nhau ra khám phá quỷ địa. Tần Tang giải phóng Thi Đan, trên thân bảo phủ một tầng thi khí, che đi sinh khí vốn có, cũng có thể giống Phi Thiên Dạ Xoa hòa nhập vào nơi đây.
Sau một lần dò la toàn bộ, Tần Tang hoàn toàn yên tâm.
Nơi này cực kỳ an toàn, chỉ có oan hồn, là nơi luyện chế Tinh Hồn Tơ tốt nhất.
Hắn ra lệnh Phi Thiên Dạ Xoa trở về, quyết định rời khỏi tuyệt địa sương tím, đi Thiên Tháp. Hiện tại thời gian dư dả, hắn có thể ở trong Thiên Tháp tìm Truyền Tống Trận cổ thật lâu.
Bóng hình Tần Tang thoắt ẩn thoắt hiện, lao về phía lối ra của quỷ địa.
Phi Thiên Dạ Xoa cũng cùng lúc quay trở về.
Nó thoải mái đi ngang qua quỷ vụ, tốc độ nhanh vô cùng.
Sương mù xám trắng bị Phi Thiên Dạ Xoa tách thành một lối đi, sau lưng nó sương mù cuộn xoáy, như ẩn như hiện từng bóng Quỷ Ảnh.
Đúng lúc này, Tần Tang gần như về tới lối vào quỷ địa, đột nhiên biến sắc dừng lại, quay đầu nhìn về phương hướng của Phi Thiên Dạ Xoa!
Ngay sau đó hắn không hề do dự, thế mà lại phát động Cửu Long Thiên Liễn Phù và kiếm độn ngay tại bên trong quỷ địa. Độn quang phá vỡ quỷ vụ, lấy tốc độ kinh người bay vút đi làm kinh động không biết bao nhiêu oan hồn.
Không bao lâu sau, Tần Tang xuất hiện giữa một mảnh đất trống, nhìn xung quanh rỗng tuếch, sắc mặt tái xanh.
Phi Thiên Dạ Xoa đã mất tích!
Mới vừa Tần Tang cảm nhận được Phi Thiên Dạ Xoa trúng tập kích.
Cuộc tập kích này xuất hiện bất ngờ, kẻ địch lặng yên không một tiếng động đi theo sau lưng nó, mãi đến tận gần sát bên Phi Thiên Dạ Xoa mà nó vẫn không phát hiện, sau đó đã bị tấn công.
Bởi vì khoảng cách, Tần Tang không thể phát ra mệnh lệnh kịp thời, gặp phải chuyện ngoài ý muốn cũng chỉ có thể nhờ vào bản năng của Phi Thiên Dạ Xoa để ứng phó.