Chương 1164: Lĩnh Ngộ Qua Trận Chiến
Chương 1164: Lĩnh Ngộ Qua Trận Chiến
Màn chắn phía sau vẫn còn, khi tiếp cận sẽ có một lực nhẹ nhàng đẩy hắn, khiến hắn lui về phía sau.
Đúng lúc này, gạch xanh bên cạnh đột nhiên lóe sáng, hai ảo ảnh từ trong đó nhào ra.
-Đến rồi!
Hai mắt Tần Tang lóe lên, có chút ngoài ý muốn vì phát hiện kẻ đi ra không phải con rối, mà là hai 'người' cầm kiếm!
Hai người này giống nhau như đúc, sắc mặt khô khan, hai tay ôm kiếm, dường như là kiếm tu chung thành với kiếm đạo. Cho dù là bề ngoài hay phong thái đều rất giống người, không giống với những con rối quái dị ở mấy tầng phía dưới.
Ảo ảnh của hai kiếm tu xuất hiện, ôm kiếm thi lễ với Tần Tang, tiếp đó không nói hai lời, trực tiếp rút kiếm đâm đến.
-Thí luyện! Kiếm Đường!
Trong đầu Tần Tang hiện ra hai từ này, đại khái đoán được thiết lập ở nơi này có dụng ý gì.
Tu sĩ tiến vào hành lang toàn bộ năng lực sẽ bị cấm chế phong ấn, chỉ có thể nhờ vào thanh kiếm trong tay, một người một kiếm, đánh bại toàn bộ kiếm sĩ đi ra từ vách tường.
Chỉ có tiến không có lùi, một đường đi thẳng!
Đây mới là Kiếm Đường hàng thật giá thật, phù hợp với Kiếm Đạo, hơn nữa rõ ràng là do tu sĩ tu luyện Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương chuẩn bị. Hồi tưởng lại uy lực của vầng sáng, nếu như là tu sĩ khác thì đoán chừng đã bị ép thành thịt vụn.
Từ nơi này liền có thể xác định, Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương chính là xuất phát từ Thất Sát Điện!
Tu tiên giả tu là ngoại lực, pháp bảo bị phong ấn, thực lực tất bị tổn hao nhiều.
Tần Tang tự mình hiểu lấy, mặc dù bản thân tu luyện kiếm thuật Sát Đạo, nhưng luôn xem công pháp là công cụ tăng cao tu vi. So với những tu sĩ cả đời say mê với Kiếm Đạo kia thì hoàn toàn không tính là kiếm tu chân chính.
Về kỹ nghệ Kiếm Đạo, cũng không bằng những thiên tài Kiếm Đạo chân chính, còn chưa lĩnh ngộ Kiếm Quang Phân Hóa.
Hắn có thể đứng ngang hàng với những tu sĩ cùng cảnh giới là do dựa vào pháp bảo.
Lúc này chỉ dựa vào một thanh kiếm Ô Mộc, có thể tiến bao xa ở chỗ này? Kiếm sĩ ở cuối hành lang, thực lực sẽ càng mạnh đến mức nào?
Tần Tang không kịp ngẫm nghĩ những điều này, bởi vì hai người kia đã đâm tới.
-Xoạt! Xoạt!
Hai người biến mất, trong tầm mắt chỉ còn kiếm quang rực rỡ.
Hai ánh kiếm quang giao nhau đánh tới, ác liệt vô cùng.
Hai mắt Tần Tang nhắm lại, bị kiếm quang đâm đau nhói, tay yếu ớt nắm hờ.
Đột nhiên ở giữa, Ô Mộc Kiếm biến thành Tam Xích Thanh Phong, rơi vào lòng bàn tay Tần Tang.
Kiếm thuật của hai kiếm sĩ này cực kỳ điêu luyện, nhưng thực lực cũng không mạnh, Tần Tang không phí bao nhiêu sức lực đã đánh bại bọn chúng. Bọn chúng khác với con rối không có sinh mệnh, Tần Tang đã hoàn toàn coi bọn họ là người sống.
Nhưng sau khi hai người bị đánh bại, trên tường lập tức liền nhảy ra hai tên kiếm sĩ khác, hoàn toàn không cho Tần Tang thời gian điều tức.
Đường lui bị cắt đứt, Tần Tang hiểu rõ hắn chỉ có thể tiến không thể lùi.
Trong hành lang dài chỉ có ánh kiếm đan xen.
Tiếng hít thở của Tần Tang dần trở nên nặng nhọc, nhưng ánh mắt lại sáng rực.
Đã chiến liên tiếp mười mấy trận, Tần Tang từng bước một đi vào hành lang, chỉ có thể tiến không thể lùi, tầm mắt sắp bắt được hắc ám ở góc cuối, nhưng rốt cuộc vẫn không nhìn thấy rõ là cảnh tượng gì.
Thực lực của kiếm sĩ cành lúc càng mạnh, mức độ tăng cấp rất có quy luật, có lúc là kiếm thuật, có lúc là tu vi, mà hắn chỉ có thể vận dụng kiếm thuật hoặc là thần thông của chính mình, pháp bảo vẫn luôn bị phong ấn.
Tần Tang có dự cảm, hắn sẽ kiên trì không nổi đến cuối hành lang và sẽ bị đánh bại.
Hắn không biết đến lúc đó đợi chờ mình sẽ là cái gì.
Hắn đã nghĩ mọi biện pháp, nhưng vẫn bó tay với cấm chế bên trong hành lang.
-Bịch!
Lại có hai tên kiếm sĩ nhảy ra, kiếm thuật không giống với hai người trước.
Mỗi tên kiếm sĩ chỉ dùng một loại kiếm thuật, nhưng đều vô cùng lão luyện. Kiếm tu tới Kiếm Đường này một lần, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì nhất định có thể nâng cao trình độ kiếm thuật.
Những kiếm sĩ này là đối thủ của hắn, cũng xem như là thầy giáo.
Tần Tang có thể cảm giác được rõ rằng bản thân trong quá trình chiến đấu đã lĩnh ngộ được rất nhiều thứ. Đáng tiếc bởi vì không biết vận mệnh của mình sẽ đi đến đâu nên Tần Tang không thể cao hứng nổi.
-Hai tên kiếm sĩ này liên thủ, thực lực sắp bắt kịp ta rồi!
Cảm nhận được uy thế từ ánh kiếm, tâm trạng Tần Tang hơi trầm xuống, trong lòng biết chính mình đi không được bao xa.
Nhưng động tác của hắn cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Kiếm Ô Mộc khẽ run lên, phát ra âm thanh thanh thúy vang vọng, tiếp đó hóa ra một tia sét, trước khi hai tên kiếm sĩ hợp lực tấn công, bộc phát ra tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã tới gần một người trong đó.
Kiếm sĩ như này có thể xưng là kiếm tu hoàn mỹ, không bị hoảng hốt, cảm xúc không hề dao động, khi gặp phải tấn công cũng có thể phản kích lại một cách tốt nhất.
Nhưng đối mặt với Kiếm Khí Lôi Âm, tốc độ của kiếm sĩ vẫn hơi chậm lại.
Vừa vung kiếm ra liền bị kiếm Ô Mộc đến trước phá mất.
Trước người kiếm sĩ, kiếm khí hình dáng hoa sen bị một tia sét đâm qua, kiếm Ô Mộc vẫn chưa dừng lại, trong nháy mắt xuyên qua lồng ngực kiếm sĩ, khẽ quay, liền đâm sang tên còn lại.
Cơ thể kiếm sĩ bị đâm chỗ hiểm đột nhiên cứng đờ, kiếm khí tán loạn, thu kiếm đứng im, thi lễ với Tần Tang, hóa thành một vầng sáng xanh, không tiếng động tiêu tán.
Một người còn lại cũng không thể kiên trì quá lâu.
Ngay sau đó, trên vách tường lại nhảy ra hai tên kiếm sĩ.
Vừa mới giao thủ, ánh mắt Tần Tang liền thay đổi, bọn họ dường như đã đoán trước được Kiếm Khí Lôi Âm, kiếm Ô Mộc chưa kịp đánh tới đã hợp nhất, triển khai công tác phòng ngự.