Chương 1170: Báo Thù
Chương 1170: Báo Thù
Tơ hồng đối diện với phi đao có vẻ vô cùng yếu ớt.
Không thể bay lượn được nữa, chuông đồng chấn động, linh âm hạ xuống.
Ánh mắt Thôi Cát như thú dữ, khi nhìn thấy người phục kích mình, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đáy mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
-Là ngươi! Các ngươi chưa chết!
Nhưng tầm mắt hắn nhanh chóng quét qua, phát hiện chỉ có một mình Liễu phu nhân, bỗng nhiên càn rỡ cười ha hả,
-Ha ha. . . hoá ra chỉ có một mình ngươi, thế mà cũng dám qua đây chịu chết. Cũng tốt, Thôi mỗ hiện tại sẽ chấm dứt việc này, tránh tai họa về sau.
-Vù vù. . .
Từng đám mây tím được bắn ra.
Liễu phu nhân ngự kiếm bay tới, mắt nàng rưng rưng, đầy mặt không cam lòng.
Nhanh thêm một bước là có thể giết chết Thôi Cát, nhưng lại thất bại trong gang tấc.
Tu vi của nàng là thấp nhất trong tám người, cũng không có nhiều bảo vật phòng thân như Tần Tang, đối mặt với Thôi Cát sau khi đột phá tất cảm thấy bản thân mình quá vô lực.
-Trời xanh không có mắt, lại cho tên ác tặc này đột phá. . .
Hai mắt nàng trống rỗng, hướng trời cao tố cáo.
-Ầm! Ầm!
Hào quang bay tới, phi kiếm bị đụng xiêu vẹo, đòn tấn công của Liễu phu nhân bị ngăn lại.
Lúc này, Liễu phu nhân đột nhiên thay đổi hành động, quay người bỏ chạy vào trong núi, một kích không trúng liền lập tức trốn chạy.
Thôi Cát hơi ngẩn ra, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười ác độc, lập tức thôi động phi đao phá vỡ linh trận, sau khi thoát khỏi liền cấp tốc truy sát.
Mắt thấy Thôi Cát đuổi càng lúc càng gần.
Mặt Liễu phu nhân tràn đầy vẻ lo lắng, đột nhiên há miệng hô to về phía Tần Tang ẩn thân:
-Đạo hữu còn không mau xuất thủ, định chờ đến khi nào?
Tần Tang đã bị phát hiện, dường như cũng không hề ngạc nhiên, có điều hắn có thể khẳng định Liễu phu nhân không biết thân phận của mình, hành động của nàng là muốn họa thủy đông dẫn*.
*Họa thủy đông dẫn: Tìm cách bảo vệ bản thân và để người khác chịu trận thay mình.
Hiện tại Thôi Cát như chim sợ cành cong, đột nhiên biết được còn có người thứ ba ẩn núp, chắc chắn sẽ tưởng bọn họ là một nhóm.
Sau khi Liễu phu nhân phát hiện bên cạnh có người ẩn núp mà còn có thể giữ vững tỉnh táo, làm bộ như không biết, kiên trì báo thù. Nhưng mà nghĩ lại, chỉ cần Liễu phu nhân đắc thủ, cướp được cốt liên từ Thôi Cát liền có thể dùng cốt liên trốn vào Hoa Tiên Hồ.
Thất Sát Điện sắp đóng lại, người ẩn núp không thể dông dài mãi được.
Cơ mà có thể trong nháy mắt nhìn ra mặt lợi hại rồi đưa ra quyết định, tâm tính và mưu đồ cũng không tầm thường, hiển nhiên không phải là nữ tử yếu ớt đơn thuần được phu quân che chở.
Nghe thấy tiếng hô của Liễu phu nhân, Thôi Cát lập tức đề phòng, thà tin rằng là có còn hơn không.
Nhưng hắn cũng không ngừng truy sát Liễu phu nhân, phi đao phối hợp với Tử U Châu, thế công như thủy triều khiến Liễu phu nhân chống trả một cách mệt mỏi, bại trận là điều rõ ràng trước mắt.
-Thanh Phong đạo trưởng!
-Là ngươi!
Tần Tang hiện thân từ chỗ tối, hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên.
Một tiếng là mừng rỡ, một tiếng là khó tin.
Thôi Cát như thấy quỷ.
Hắn tận mắt nhìn thấy pháp bảo của Tần Tang bị hủy, người bị trọng thương rơi vào bầy hung thú, tuyệt đối không thể sống sót, nhưng bây giờ lại nhìn thấy Tần Tang sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt hắn.
Liễu phu nhân nhớ ra Tần Tang và Thôi Cát bất hòa, sau khi nhìn sắc mặt Thôi Cát, lập tức nhận thấy rằng chuyện Tần Tang mất tích ở tuyệt địa sương mù tím chắc chắn có điều mờ ám, đã có việc gì đó xảy ra mà bọn họ không biết.
-Đạo trưởng ngươi. . .
Trong chớp mắt này, Liễu phu nhân đã đoán được rất nhiều, mặt hiện ra vẻ mừng như điên.
Tần Tang gật gật đầu, ngắt lời Liễu phu nhân, giọng điệu bình thản nói:
-Cảm tạ Thôi đạo hữu ban tặng, bần đạo suýt nữa chết trong tuyệt địa sương mù tím. Nhưng bần đạo vận khí không tệ nên may mắn trốn thoát được. Liễu phu nhân, nếu ngươi cũng vì báo thù mà đến, không ngại trước tiên liên thủ giết chết người này lại nói. . .
Lời còn chưa dứt, kiếm của Tần Tang chỉ về Thôi Cát, kiếm Ô Mộc lóe lên một cái rồi biến mất, vượt qua Liễu phu nhân, chém về phía Thôi Cát.
Trong mắt hắn Thôi Cát đã là một người chết, không cần phí lời với hắn.
Liễu phu nhân ngầm hiểu, trong mắt dấy lên hy vọng, nàng không chạy trốn nữa, vội vàng lấy ra một cái chuông lục lạc, chính là pháp bảo mà tu sĩ họ Liễu trước đó từng dùng.
Nhìn chuông lục lạc, mặt Liễu phu nhân tràn đầy đau thương, sự hận thù với Thôi Cát càng thêm sâu sắc.
Mặt Liễu phu nhân lộ ra một tia tàn khốc, không chút tiếc rẻ truyền vào chân nguyên..
Dưới đầu ngón tay của nàng chuông lục lạc nhẹ nhàng lay động, linh âm thanh thúy, từng vòng sóng âm tản ra, mục tiêu chính là phi đao của Thôi Cát.
Nhưng đây không thể coi là sóng âm đơn giản, vòng sóng loé ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, giống như là từng chiếc vòng lửa chân thực.
Vòng lửa toả ra khí tức nóng rực, ẩn chứa Hỏa Nguyên lực dồi dào, trong quá trình phát tán, phạm vi mười trượng xung quanh gần như biến thành một biển lửa.
Phi đao rút không kịp, bị sóng âm bao vây.
Thôi Cát biến sắc, khi nhìn Tần Tang hắn liền nhận thấy không ổn, vội vàng triệu phi đao về.
Ánh bạc chói lọi, phi đao chém ra từng ánh kiếm hung ác đến cực điểm.
Nhưng chiếc chuông này hiển nhiên cũng không phải pháp bảo bình thường, cho dù Liễu phu nhân tu vi hơi kém, nhưng nàng dùng toàn lực điều khiển chuông lục lạc vẫn có thể ngăn chặn phi đao trong khoảng thời gian ngắn.
Liễu phu nhân liều mạng quấn lấy phi đao, giúp Tần Tang tranh thủ cơ hội.
Nàng đang đánh cược, lần đầu tiên gặp mặt, Thôi Cát chỉ thiếu một bước là có thể đột phá, nhưng thoạt nhìn lại thấy vô cùng đề phòng Tần Tang, có thể thấy rằng thực lực của Tần Tang mạnh hơn nhiều so với bề ngoài.