Chương 1196: Không Rõ Sống Chết
Chương 1196: Không Rõ Sống Chết
Thuyền gỗ nghiêng ngả sắp đổ, trên thuyền có một chiếc quang tráo, rõ ràng chính là vòng bảo hộ hình thành từ linh trận, nhưng chẳng biết tại sao đã vị phá vỡ thành mảnh nhỏ, không ngừng lấp lóe, tựa như muốn dập tắt.
Một vài địa phương lộ ra trong gió lốc, biểu hiện ra vẻ yếu ớt, bị tổn hại nghiêm trọng.
Lúc này, thân thuyền đã nghiêng lệch, có thể thấy được đã sắp lật ngược lại.
Thị giác của Tần Tang tốt, phát hiện trên thuyền còn có người sống sót, trầm ngâm một chốc, trực tiếp bay thẳng về phía thuyền gỗ.
Tiếp cận thuyền gỗ, càng thấy rõ ràng hơn.
Có mấy người đang chạy trên khoang thuyền, mặt mũi tràn đầy hốt hoảng, giống như con ruồi mất đầu, không phải là phàm nhân, nhưng tu vi cũng không cao, chỉ có Luyện Khí kỳ.
Những người này rõ ràng là muốn sửa chữa linh trận, nhưng lại không biết cách làm, có người sụp đổ, phát ra tiếng gào khóc tuyệt vọng. Mất đi sự che chở của thuyền lớn cùng linh trận, những tu sĩ Luyện Khí kỳ này cơ bản không có khả năng sống sót trong gió lốc.
-Nhanh! Mau nhét hết linh thạch vào! Tam sư đệ, ngươi đi vào khoang thuyền, xem xem sư phụ đã tỉnh dậy chưa?
Một thanh niên áo trắng trong số ấy cố nén lo sợ, tay chân luống cuống sửa chữa linh trận. Tiếc rằng tu vi của hắn không đủ, nghĩ hết tất cả biện pháp cũng chẳng thấy hiệu quả.
Ầm!
Một ngọn sóng lớn cao mấy trượng nện mạnh xuống.
Quang tráo đột nhiên ảm đạm đi mấy phần, thân tàu chưa bị tách rời, thế những cũng chẳng kém bao nhiêu, khắp nơi đều vang lên tiếng kèn kẹt.
Đương lúc mọi người lâm vào tuyệt vọng, bên trên khoang thuyền đột ngột xuất hiện thêm một thân ảnh lạ lẫm.
Bọn họ còn tưởng chính mình hoa mắt, chăm chú quan sát mới phát hiện ra là một thiếu niên có vẻ ngoài còn trẻ tuổi hơn cả bọn họ, thế những nét mặt thì lại thong dong hơn bọn họ rất nhiều, khí thức so với sư phụ cũng không hề kém cạnh.
-Các ngươi là ai? Trên thuyền chỉ có mấy người các ngươi?
Tần Tang nhìn khắp bốn phía, cau mày hỏi.
Bề ngoài của hắn cũng có hơi chật vật, chỉ bởi vì hắn ngụy trang bản thân thành một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Thanh niên áo trắng nhìn thấy Tần Tang, sau khi niềm vui sướng ngắn ngủi qua đi, nghĩ tới sư phụ còn trọng thương bất tỉnh, lại sợ người này lòng mang ý xấu, không chỉ biến thành nửa vui nửa buồn, mà còn không dám nói dối lừa gạt.
Có điều, chết trong tay người trước mặt, cùng chết trong gió lốc cũng đâu có khác biệt gì.
Hắn cũng coi như bình tĩnh, lớn tiếng gọi to:
-Khởi bẩm tiền bối, vãn bối là đệ tử của Tam Sơn Môn, đi theo sư tôn ra biển, lúc gió lốc tập kích, thuyền của chúng ta đột nhiên bị hải thú tập kích, dẫn đến linh trận bị hư hỏng. Sư tôn đánh lui hải thú, đồng thời phải chịu trọng thương, hôn mê bất tỉnh, vãn bối khẩn cầu tiền bối cứu chúng ta một mạng!
Thần thức của Tần Tang quét qua, phát hiện ra một tu sĩ Trúc Cơ kỳ trong thương trong khoang thuyền, là một người trung niên, thân ảnh lóe lên một cái đi vào.
Đám người thanh niên áo trắng giật mình, vội vàng chạy vào theo.
Chỉ thấy Tần Tang nắm lấy cánh tay của sư phụ bọn họ, hình như là đang kiểm tra thương thế.
Mọi người không dám thở mạnh.
Thương thế của người này vô cùng nghiêm trọng, ngũ tạng bị hao tổn, Tần Tang lấy ra một viên đan dược chữa thương, nhét vào trong miệng ông ta. Linh dược vừa vào miệng đã có hiệu quả, người này thoang thả tỉnh dậy, những vẫn suy yếu như cũ.
Đám người thanh niên áo trắng mừng rỡ.
-Đa tạ ân cứu mạng của đạo hữu…
Người này nhìn thấy một người xa lạ như Tần Tang, đầu tiên là giật mình, nghe các đệ tử nói xong thì muốn cố chống thân thể nói lời cảm tạ.
Tần Tang vung tay ngăn cản, nói:
-Thương thế của đạo hữu quá nặng, còn cần tịnh dưỡng một thời gian mới có thể khôi phục. Bên ngoài sóng to gió lớn, thuyền gỗ đã sắp lật, tại hạ muốn đi Ba Môn Đảo, không ngờ lại gặp phải gió lốc, cũng muốn lên thuyền để lánh một chút, còn mong đạo hữu có thể nói cho ta biết quan khiếu của linh trận, vậy mới có thể chữa trị trận pháp này.
Chỉ chốc lát sau, Tần Tang trở lại khoang thuyền, lấy ra một ít linh tài, tùy tiện liền phục hồi linh trận lại như cũ.
Quang tráo khôi phục, ngăn cản gió lốc.
Cuối cùng thân tàu cũng không phải chịu xung kích nữa, bị kéo lại từ biên giới bị lật thuyền, đám thanh niên áo trắng trở về từ cõi chết, Tần Tang nói gì nghe nấy, mải miết tu bổ lại những chỗ thân tàu bị tổn hại.
Đợi thuyền gỗ ổn định lại, Tần Tang ra lệnh cho những người khác đi lái thuyền, còn hắn trở lại khoang thuyền, bắt đầu giao lưu với sư phụ của bọn họ.
Tại hạ họ Võ, vốn là tán tu, thu được mấy đứa đồ đệ không nên thân, tự xưng là Tam Sơn Môn. Vốn dĩ ta vẫn luôn tu hành tại một hòn đảo nhỏ cạnh Ba Môn Đảo, lần này ra ngoài có việc, không ngờ rằng lại liên tiếp gặp tai kiếp, suýt nữa đã chết ở chỗ này, nhờ có Tần đạo hữu kịp thời đuổi tới, cứu mạng của chúng ta…
Khí sắc của Võ môn chủ tốt hơn chút, hiếu kì hỏi:
-Đạo hữu tu hành tại Ba Môn Đảo? Chúng ta hẳn chưa từng gặp mặt đúng không?
Tần Tang lắc đầu nói:
-Tần mỗ cũng không phải tu sĩ ở Ba Môn Đảo, mà là tán tu, vẫn luôn du lịch khắp nơi. Đã từng tìm kiếm thế gia đại phái khắp nơi, đáng tiếc là thiên phú có hạn, không được nhận. Ngoài ý muốn biết được một lời đồn, ở phụ cận Ba Môn Đảo có một vị tiền bối mở ra đạo tràng giảng pháp cho tán tu, chỉ điểm sai lầm, lúc này mới tới để bái sư.
-Đạo hữu muốn tìm đảo chủ Linh Quy Đảo?
Võ môn chủ kinh hô một tiếng, trong mắt chợt lóe một vệt dị sắc.
Tần Tang thấy vẻ mặt ông ta không đúng, trong lòng căng thẳng, luôn miệng hỏi:
-Thế nào? Lời đồn chẳng lẽ là giả?
Võ môn chủ lắc đầu nói:
-Lời đồn không giả. Không dối gạt Tần đạo hữu, tại hạ trước đó cũng là tán tu ở vùng khác, biết được đảo chủ tiền bối khai đàn giảng pháp, bị hấp dẫn mới đến đây, đồng thời nhận được sư chỉ điểm của tiền bối, thu hoạch cực lớn, về sau lại gặp được cơ duyên, thành công Trúc Cơ. Chỉ là… đạo hữu đến chậm.
Tần Tang nghe vậy thì nhíu mày không thôi:
-Vị tiền bối kia đã rời đi?
-Không phải là rời đi.
Võ môn chủ thở dài một tiếng, ánh mắt lộ ra ý căm hận khắc cốt, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Là do kẻ thù của vị tiền bối kia tìm tới cửa! Đảo chủ tiền bối ẩn cư nơi đây hai trăm năm, kẻ thù vẫn không chịu buông tha cho hắn, đuổi tới nơi này, san Linh Quy Đảo thành bình địa, đảo chủ tiền bối không rõ sống chết!