Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1197 - Chương 1197: Tuyến Thời Gian

Chương 1197: Tuyến Thời Gian Chương 1197: Tuyến Thời Gian

Võ môn chủ nhận được sự chỉ điểm của đảo chủ Linh Quy Đảo, mới có được ngày hôm nay. Ông ta mang lòng cảm kích với đảo chủ Linh Quy Đảo, tự nhận hắn chính là ân sư của mình, khi nhớ tới kết cục của đảo chủ Linh Quy Đảo, đều tràn ngập bi phẫn.

Kết quả này nằm ngoài dự đoán của Tần Tang. Thanh Trúc tiền bối mai danh ẩn tích, ẩn thân tại khu vực hẻo lánh như thế này, chẳng lẽ là vì để tránh né kẻ thù?

Hơn nữa còn bị người tìm tới cửa, san động phủ thành bình địa.

Hắn nhớ tới bức thư mà Thanh Trúc tiền bối để lại ở Thất Sát Điện.

Ba chữ thật to than thở, tràn ngập sự bi thương vô tận.

Lúc ấy, chẳng lẽ Thanh Trúc tiền bối đã có dự cảm, để lại tuyệt bút hay sao.

-Chuyện này xảy ra lúc nào? Thân phận của kẻ thù của đảo chủ Linh Quy Đảo là gì?

Tần Tang không muốn đi một chuyến không công, phải nghe ngóng chi tiết.

-Ngay hai năm trước!

Mốc thời gian mà Võ môn chủ đưa ra khiến cho Tần Tang kinh ngạc, không ngờ rằng lại gần như vậy, chính vào khoảng thời gian sau khi Thất Sát Điện mở ra không bao lâu.

Nói như vậy, thẳng đến trước khi xảy ra chuyện, Thanh Trúc tiền bối vẫn luôn ở trong Thương Lãng Hải!

-Ai cũng không biết kẻ thù của tiền bối là ai, tiền bối cũng chưa bao giờ nhắc đến. Chúng ta chỉ được phép lên đảo để nghe tiền bối giảng đạo, tiền bối không thu đệ tử thực sự bao giờ.

Ngày xảy ra chuyện đó, ta đang ở trong núi tu luyện, về sau nghe lời đồn mới biết được, cảnh tượng trận đại chiến kia phi thường khủng bố, động một cái là có uy thế hủy thiên diệt địa. Linh Quy Đảo cũng bị phá hủy hoàn toàn, có người nói là chỉ có Nguyên Anh tổ sư hàng lâm mới có thể tạo nên lực phá hoại đáng sợ đến vậy.

Sau khi tiền bối xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái hoảng hốt. Chúng ta cảm kích ân tình của tiền bối, lại bất hạnh vì tu vi thấp kém, không làm được việc gì, thậm chí còn không dám để lộ suy nghĩ…

Võ môn chủ dường như đã đè nén thật lâu, gặp được Tần Tang để dốc bầu tâm sự thì không nhịn nổi, chân tình bộc lộ, ngữ khí đắng chát.

-Có người nào đứng ở xa quan sát trận đại chiến kia, tận mắt thấy được kết cục không?

Tần Tang không tin rằng Thanh Trúc tiền bối lại bị giết chết dễ dàng như thế.

Thanh Trúc tiền bối truyền tống đến Thương Lãng Hải đã là chuyện ba trăm năm trước, lúc đó hắn đã gần đạt đến Kết Đan kỳ đỉnh phong, hơn nữa còn là kết quả của việc vừa tu hành vừa sáng tạo công pháp.

Dựa vào thiên phú của Thanh Trúc tiền bối, rất khó để tưởng tượng ra hiện tại là thành tựu gì.

Nếu có người nói cho hắn biết, Thanh Trúc tiền bối trở thành đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, Tần Tang cũng chẳng kinh ngạc. Cho dù không đánh lại, chẳng lẽ một cơ hội nhỏ để chạy trốn cũng không có hay sao?

Võ môn chủ thở dài:

-Ba Môn Đảo và Linh Quy Đảo cách nhau không xa, đại chiến xảy ra làm kinh động đến tu sĩ trên đảo, có rất nhiều người đứng ở xa quan sát đại chiến, thậm chí có người còn vì đến quá gần, bị trận chiến ảnh hưởng, cả hài cốt cũng không còn. Nghe nói khi đại chiến kết thúc, có một tên ma đầu diên cuồng cười không ngừng, mà từ đầu tới cuối, vẫn không có ai trốn từ trong đảo ra ngoài…

Tần Tang nghe vậy, tâm trạng trầm xuống.

Võ môn chủ lại nói:

-Hình như tiền bối đã có dự cảm về trận tai kiếp này. Nhiều năm trước, sau một lần giảng đạo, tiền bối từng có nói qua một lần, hắn phải rời khỏi nơi này, sau này sẽ không khai đàn giảng pháp nữa, từ nay về sau sẽ phong đảo. Những năm này, Linh Quy Đảo bị đại trận niêm phong, chúng ta cho rằng tiền bối không còn ở đó nữa, thậm chí có người đã quên mất tiền bối. Đến tận khi chuyện hai năm trước xảy ra, mới biết được tiền bối vẫn không rời đi, mà là vì tránh né kẻ thù, vậy mà vẫn không thể tránh khỏi một kiếp này.

Tần Tang truy hỏi:

-Nói như vậy, cho dù tiền bối không xảy ra chuyện gì, ta cũng là đang đi một chuyến công cốc ư? Đạo hữu có nhớ rõ lúc nào bắt đầu phong đảo không?

Võ môn chủ ngẫm lại:

-Cách nay đã hơn năm mươi năm, lúc ấy ta vẫn chỉ là Luyện Khí kỳ, đối với tu hành mà nói thì hoàn toàn chẳng hiểu gì, đều tự mình tìm tòi, đi rất nhiều đường vòng, cũng do được nghe tiền bối giảng đạo mới có thể thành công Trúc Cơ.

Hơn năm mươi năm!

Khi đó, tu sĩ họ Uông đã đi du lịch bên ngoài, cho nên không biết đến việc phong đảo.

Tin tức này vô cùng quan trọng.

Tần Tang kinh ngạc, bởi vì đây chính là thời gian mà Thất Sát Điện tự mình mở ra lần trước, cũng là thời điểm mà Tử Vi Cung mở ra.

Tuyệt đối không phải là trùng hợp!

Tần Tang cảm thấy, nhưng lời mà Thanh Trúc tiền bối nói không phải là không có mục đích rõ ràng. Vô cùng có khả năng là hắn đã tìm ra Truyền Tống Trận, không chỉ rời khỏi quần đảo Liệt Phong, mà còn rời khỏi Thương Lãng Hải, quay về quê cũ.

Nhưng chẳng biết tại sao, cuối cùng Thanh Trúc tiền bối lại không đi, liền trở lại Linh Quy Đảo, bị kẻ thù tìm tới cửa.

Tần Tang cúi đầu, trong não là một đống chỉ rối, căn cứ vào những tin tức đã biết, sắp xếp lại tuyến thời gian.

Tử Vi Cung mở ra lần trước nữa, cách nay khoảng ba trăm năm, Thanh Trúc chọc phải kẻ địch mạnh mẽ tại Tử Vi Cung, sinh tử tồn vong, bị buộc đi xa, tiến vào Thương Lãng Hải.

Tiếp đó, hơn hai trăm năm trước, Thanh Trúc mai danh ẩn tích, đi tới nơi xa xôi Linh Quy Đảo, sau đó vẫn luôn tu luyện tại Linh Quy Đảo.

Hiện tại xem ra, có thể là vì tránh né kẻ thù. Khó trách Tần Tang đã tìm hiểu lâu như vậy, đều không thể phát hiện ra tung tích của Thanh Trúc.

Những năm gần đây, Thanh Trúc thường xuyên khai đàn giảng đạo, chỉ điểm cho tán tu, nhưng xưa nay đều không thu đồ đệ. Tần Tang có thể khẳng định, đoạn thời gian này, mỗi lần Thất Sát Điện mở ra, Thanh Trúc đều không vắng mặt.
Bình Luận (0)
Comment