Chương 1283: Quỳ Long
Chương 1283: Quỳ Long
- Tứ sư đệ, hắn chính là người mà ngươi thay sư phụ thu nhận vào sư môn, Tiết sư đệ phải không ?
Một người áo đen khác nhìn qua, dùng ánh mắt dò xét lão bản chủ tiệm.
Ánh mắt dưới hắc bào màu đen càng trở nên sắc bén dị thường.
Thần sắc của lão bản chủ tiệm không được tự nhiên cho lắm, vội vàng chắp tay, thi lễ một vòng với những người mặc áo màu đen này, cung kính nói:
- Tiểu sư đệ Tiết Minh kính chào Nhị sư huynh và các vị sư huynh!
Vị kia Nhị sư huynh 'Ừm' một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Chắc hẳn Tứ sư đệ sẽ không nhìn nhầm người , Tiết sư đệ ngươi chỉ cần nghiêm túc làm việc, chắc chắn sẽ không bạc đại ngươi. Mặc dù hai người chúng ta không phải đồng tộc, nhưng chúng ta Thần văn đường cuối cùng cũng đều bị ép phải tu hành công pháp của Nhân tộc các ngươi, ngay cả cổ trùng chi đạo của chỉ dùng để phụ trợ mà thôi. Ngoại trừ huyết mạch ra thì ta và ngươi cũng không có nhiều sự khác biệt, sư tôn chỉ cần tùy tiện chỉ điểm ngươi một chút, cũng đủ để cho ngươi hưởng thụ cả đời rồi. Đúng rồi, pháp bảo mà sư tôn bảo ta đưa cho ngươi, ngươi mau chóng trở về luyện hóa nó, có thể dùng để phòng thân.
Nói xong, người áo đen lấy ra một thanh trường đao, giao cho Tiết Minh.
Tiết Minh đại hỉ, hai tay khúm núm tiếp nhận, quỳ lạy về hướng Nam:
- Ơn ban pháp bảo của sư tôn, đồ đệ suốt đời không dám quên.
Nhị sư huynh cười khẩy một tiếng rồi khua tay nói:
- Chỉ cần người chăm chỉ nghiêm túc làm việc, sau này sư tôn chắc chắn sẽ ban thưởng cho ngươi nhiều bảo vật hơn nữa. Được rồi, nguoi đi đi, nhớ làm việc dựa theo sự phân phó của Tứ sư huynh ngươi.
Lão bản Tiết Minh sau khi nhận được pháp bảo, phấn khỏi rời đi.
Lúc này, tên Tứ sư đệ kia nói:
- Nhị sư huynh, thanh đao này thật sự là pháp bảo sư tôn ban thưởng sao ?
- Haha ! Trên đường gặp được một tên tu sĩ Nhân tộc có mắt như mù, thuận tay diệt sát thôi, thanh đao này ta lấy từ trên người của hắn, không ngờ còn có chỗ hữu dụng !
Nhị sư huynh không để ý nói ra:
- Tứ sư đệ ngươi mời chào Tiết Minh, sau này có công việc gì ở Thiên Hưng thành, chắc cũng có tác dụng không nhỏ. Hơn nữa sư tôn cũng không hận Nhân tộc thấu xương giống như những tộc nhân khác trong tộc ta, cho dù là thu hắn làm đệ tử chân truyền cũng rất có thể xảy ra, bảo vật này cũng coi như đưa cho người trong nhà. Được rồi, công việc của chúng ta cũng không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi, nhất định phải bày ra Thú Vương Phiên kịp thời, tránh để sai lầm làm hỏng đại sự của sư tôn.
Mọi người khởi hành, nhanh chóng đuổi theo phương hướng của đám người Tần Tang, nhưng nơi này là địa bàn của Nhân tộc, nên bọn hắn hành động cũng cực kỳ cẩn thận, phòng ngừa tiếp xúc với tu sĩ Nhân tộc rồi làm bại lộ thân thế.
Lúc này, một tên trong số chúng hỏi:
- Nhị sư huynh, Tứ sư huynh, Đại sư huynh cùng mấy tên tu sĩ Nhân tộc kia đi chung lâu trong thời gian dài như vậy, sẽ không bại lộ thân phận chứ ?
- Không đâu !
Tên Tứ sư đệ nói một cách chắc chắn:
- Sư tôn ban thưởng cho chúng ta cổ bảo Hồng Nguyên Sa, có thể giúp chúng ta che giấu đi thân thế Vu tộc, ngụy trang thành Tu sĩ Nhân tộc, trừ khi gặp phải cường giả Nguyên Anh cảnh, nếu không thì khó có ai có thể phát hiện ra thân phận của chúng ta. Ta nhờ vào bảo vật này mà tiếp xúc với tu sĩ Nhân tộc rất nhiều, nhưng chưa từng có ai phát hiện ra thân phận của ta. Đáng tiếc bảo vật này chỉ là cổ bảo không trọn vẹn, hơn nữa sư tôn cũng chưa tìm ra phương pháp tu sửa nó, dùng chẳng được mấy lần là đã trở nên vô dụng rồi.
- Vậy là tốt rồi, thế nhưng khi ta nghe Đại sư huynh truyền tin, chuyện này hình như có chút phức tạp rồi, nếu là vì giúp sư tôn tầm bảo, tại sao lại trở thành đi săn bắt yêu thú rồi? Một con đại yêu Yêu Đan cảnh hậu kỳ, sư huynh đệ chúng ta chỉ cần hợp lực thoa túng Thú Vương Phiên, là có thể nhẹ nhàng bắt nó rồi, tại sao lại cần phiền phức như vậy ?
Ngữ khí của tên Tứ sư đệ cũng có chút nghi ngờ, hỏi:
- Đại sư huynh trước đó từng đề cập qua một câu với ta, hình như con yêu thú này là linh thú do tu sĩ khác nuôi dưỡng, muốn đoạt được món bảo vật kia, cần động thủ từ những tu sĩ này, với lại đối phương cũng không phải hạng người đơn giản, chuyến này đi không biết có phải là để do thám thực hư hay không đây ? Sư tôn không ở đây, chúng ta nhất định phải làm việc thận trọng. Chắc cũng chính vì nguyên nhân như thế nên Đại sư huynh mới phải sắp xếp chuyện phiền phức như thế này đi. Chờ khi đến chỗ đó, chúng ta không được nóng vội, tất cả nghe theo tín hiệu của Đại sư huynh !