Chương 1289: Đề Phòng
Chương 1289: Đề Phòng
Lấy tu vi của thanh niên họ Phương, bản mệnh pháp bảo tỷ lệ lớn đã là trung phẩm pháp bảo. Hắn vứt bỏ bản mệnh pháp bảo không cần, lại đi dùng huyết kiếm, vậy chỉ có thể là bản mệnh pháp bảo chịu tổn thương, hoặc uy lực của huyết kiếm so bản mệnh pháp bảo còn mạnh hơn.
Thanh niên họ Phương ngồi xếp bằng ở phía trên lồng giam hàn khí, tay cầm huyết kiếm, thần sắc nghiêm nghị, miệng lẩm bẩm, nhưng lại không có âm thanh phát ra.
Theo chú ngữ niệm tụng, bên trên huyết kiếm xuất hiện dị trạng. Thân kiếm khẽ run, liên tục phát ra những âm thành 'vù vù', nghe qua giống như oan hồn đang gào khóc.
Khí huyết nồng đậm tuôn ra càng lúc càng nhiều, huyết kiếm chậm rãi bay lên, lơ lửng trên đỉnh đầu thanh niên họ Phương, mũi kiếm chỉ xéo về hướng Quỳ Long đang ở trong lồng giam, kiếm mang* đỏ sậm như máu không ngừng phun ra hút vào, cực kỳ sắc bén!
Kiếm mang : ánh sáng phát ra từ kiếm.
Quỳ Long cảm ứng được dao động của huyết kiếm, thanh kiếm này khiến nó cảm thấy nguy hiểm.
Nó ngừng công kích, cặp mắt lớn như chuông đồng trợn to, nhìn chằm chằm vào huyết kiếm.
Lúc này, rốt cục cũng có thể thấy rõ trạng thái của Quỳ Long.
Quỳ Long bị hàn khí bao vây, lớp vảy trên người lấp lóe ánh điện, ngăn cản hàn khí xâm nhập. Đại chiến đã kéo dài một đoạn thời gian, nó cũng bị thương. Trên một số mảnh vảy đã xuất hiện vết nứt, thậm chí còn có máu tươi chảy ra, hình thành những vết tích giống như bị roi quất.
Có vài vết là do Kim Tác của thanh niên để lại, có vết là do hàn khí bên trong Thiên Hàn Phong Liệt Trận tàn sát tạo thành.
Bắt mắt nhất không gì bằng phần đuôi của nó, từng mảng từng mảng vẩy bạc vỡ vụn, máu me đầm đìa. Thời điểm va chạm với lồng giam khiến nó rạn nứt, thì chính Quỳ Long cũng bị chấn thương.
Chẳng qua, những thương tích này cũng không trí mạng, đối với một con quái vật khổng lồ mà nói, chẳng qua là bị thương ngoài da mà thôi.
Quỳ Long vẫn sinh long hoạt hổ như trước, không hề có một chút dấu hiệu suy yếu nào.
Nó duỗi dài cái cổ, căm tức nhìn huyết kiếm, cảm nhận được uy hiếp nên há to miệng phun ra lôi đình, lại bị lồng giam đã thành hình cản hết lại.
Tác dụng của Thiên Hàn Phong Liệt Trận đã hiện rõ, công kích của Quỳ Long đều mang theo hơi thở chí dương chí cương, thủ đoạn bình thường khó mà ngăn cản được, nhưng lại bị hàn khí dập tắt.
Đám người Tần Tang điều khiển hàn khí, ngăn cản phía trước thanh niên họ Phương, thay hắn thừa nhận công kích của Quỳ Long. Bọn họ tạm thời không làm gì được Quỳ Long, nhưng Quỳ Long cũng đừng hòng trong thời gian ngắn phá vỡ được phong toả của linh trận, ngăn cản thanh niên họ Phương kêu gọi huyết kiếm.
Chỉ cần cho thanh niên họ Phương thêm một ít thời gian nữa là đủ rồi.
Thanh niên họ Phương không hề nhìn xuống phía dưới, chuyên tâm niệm tụng chú ngữ.
Huyết khí chung quanh huyết kiếm càng lúc càng dày đặc, bao trùm lên bản thể của huyết kiếm, thanh tà kiếm này giống như đang dần dần trưởng thành, mà kiếm mang bên trên nó càng thêm chói mắt, khiếp người.
Không có cách nào công kích được người thanh niên, Quỳ Long phẫn nộ, nó cuộn tròn thân thể, giống như quả lôi cầu khổng lồ. Lôi cầu càng lúc càng lớn, năng lượng kinh khủng đang dần tích lũy.
Từ bên trong lôi cầu truyền ra tiếng rít chói tai, như thể đang khấp huyết*, ngay sau đó, lôi cầu mang theo thanh thế kinh người, phóng thẳng tới chỗ người thanh niên.
Khấp huyết: kêu gào thê lương, khóc ra máu.
Sắc mặt đám người Tần Tang đều đại biến, giờ khắc này không ai dám giữ lại, dốc toàn lực rót chân nguyên vào Tinh Bia.
Mặt đất đang chấn động, Tinh Bia cũng bắt đầu bất ổn.
Năm luồng hàn khí mắt thường cũng có thể thấy được, nhanh chóng dung nhập lồng giam, lồng giam lấp lóe một lát, sau đó, cuối cùng cũng bị lôi cầu đụng vào.
-RẦM!
Từ xa cũng có thể nhìn thấy, dưới tầng mây đen, đột nhiên xuất hiện một luồng vân khí màu trắng xám, nhanh chóng bành trướng ra xung quanh.
Quỳ Long liều mạng rồi, trước mắt, đây chính là giai đoạn khẩn cấp nhất, quan trọng nhất. Thân thể đám người Tần Tang run rẩy, cắn răng kiên trì, toàn lực thúc giục sức mạnh của linh trận, thu nạp hàn khí.
Lồng giam duy trì được, không bị Quỳ Long xông phá.
Quỳ Long vẫn chưa ngừng lại, thân thể hơi hơi rút lui, tiếp tục xung kích. Đúng lúc này, cuối cùng thanh niên họ Phương cũng chuẩn bị xong pháp bảo, hắn khẽ cúi đầu, căm tức nhìn Quỳ Long, hét lớn một tiếng:
-Trảm!
Lúc này huyết kiếm đã dung nhập huyết khí vào bên trong, chiều dài phải đến một trượng.
Kiếm ảnh bay vụt xuống, loé lên, đâm thẳng vào bên trong lôi cầu. Theo sát phía sau còn có hàn khí của linh trận, phối hợp trấn áp Quỳ Long.
Tiếng gầm thét thê lương vang vọng tới tận chân trời.
Bên trong lôi cầu đột nhiên bộc phát ra một tia huyết quang, rồi chợt biến mất, không biết là lực lượng của huyết kiếm hay là máu tươi của Quỳ Long, bị sức mạnh lôi đình làm cho bốc hơi.
Ngay sau đó, lôi cầu đột nhiên trở nên tan rã, đồng thời cũng chấn động dữ dội.
Trong lòng mọi người vui mừng, chăm chú nhìn lôi cầu, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy Quỳ Long điên cuồng lăn lộn. Trên người máu chảy đầm đìa, huyết kiếm cắm vào bụng nó, khí huyết trên thân kiếm tựa như một vật sống đang nhúc nhích, xâm nhập vào trong cơ thể Quỳ Long, mang đến đau đớn đáng sợ.
Một kiếm làm trọng thương Quỳ Long, trên mặt thanh niên họ Phương lộ ra vẻ vui mừng, nhưng đáy mắt lại lóe qua một tia cảnh giác cùng đề phòng.