Chương 1290: Khách Không Mời Mà Đến
Chương 1290: Khách Không Mời Mà Đến
-Tiếp tục đi, đừng cho nó thời gian thở dốc!
Thanh niên họ Phương vừa rống to, vừa thúc giục huyết kiếm đâm vào sâu hơn.
Quỳ Long vẫn còn sức phản kháng, vô số lôi quang tràn vào miệng vết thương, dẫn đến huyết kiếm không cách nào đâm vào sâu hơn.
Cho nên thanh niên họ Phương triệu hồi huyết kiếm, dưới sự phối hợp của đám người Tần Tang, tiếp tục công kích.
Quỳ Long mệt mỏi chống đỡ, vết thương trên người càng lúc càng nhiều, lần này không phải bị thương ngoài da như lúc trước. Mỗi một vết thương đều sâu đến mức thấy được cả xương cốt, hơn nữa còn lưu lại huyết khí, khiến nó không ngừng chảy máu, không cách nào khôi phục được.
Chiến đấu còn đang tiếp tục, nhưng thắng bại đã định.
Tần Tang lén lút thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Trong quá trình giao chiến, chân nguyên của hắn không ngừng bị Tinh Bia cắn nuốt, Thi Đan đã khô kiệt, Tần Tang buộc phải mở Kim Đan của mình.
Những người khác không có ngoại đan để dùng, tiêu hao càng lớn hơn, trước đó bọn họ vẫn luôn lo lắng, rốt cuộc cũng nhìn thấy sắp thắng lợi, bảo vật cũng sắp tới tay, trên mặt không chỉ lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Thanh niên họ Phương ngoài mặt tỏ ra cực kỳ hưng phấn, trong mắt lại loé lên những tia sáng tham lam. Nhưng trong lòng hắn bắt đầu khẩn trương, thậm chí cả cơ thể, cũng đang căng cứng.
Không có ai phát hiện, trong lúc hắn công kích Quỳ Long, khoé mắt vẫn luôn nhìn ra phía ngoài hòn đảo, phương hướng mà Quỳ Long xuất hiện, hình như đang chờ đợi điều gì đó.
Những người khác mù mờ không hay biết gì, vẫn đang vội vàng tấn công Quỳ Long.
Lồng giam càng co càng chặt.
Mã Đức Bảo thúc giục thanh niên họ Phương không cần nương tay, toàn lực phát động huyết kiếm, nhanh chóng tru sát Quỳ Long.
Sức phản kháng của Quỳ Long bắt đầu trở nên yếu dần, thắng lợi hình như đang ở ngay trước mắt. Đúng lúc này, trong tầng mây đen phía xa đột nhiên loé lên mấy điểm sáng, trong đêm tối rất dễ nhận thấy, dùng tốc độ cực nhanh bay về hướng chiến trường.
-Tất cả dừng tay!
Một tiếng hét lớn từ phía xa vọng lại, trong mưa gió sấm chớp vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy được.
Mọi người gần như cùng lúc phát hiện ra sự tồn tại của mấy điểm sáng, liếc mắt một cái đã biết những tu sĩ này đang độn quang, hơn nữa người đến thực lực không yếu, ít nhất đều là tu sĩ Kết Đan kỳ.
Nghe được tiếng quát, mọi người vô thức trì hoãn thế tấn công, nhìn nhau, thần sắc cũng mang theo mấy phần bất ngờ cùng căng thẳng.
Trên biển rộng, không người ràng buộc, mấy việc như đoạt thức ăn trước miệng cọp đều bình thường đến không thể bình thường hơn.
Bọn họ săn giết Quỳ Long, chiến đấu mặc dù kịch liệt, nhưng bởi vì chuẩn bị đầy đủ, không lãng phí quá nhiều thời gian, quá trình giao chiến cũng không chậm, nhưng không ngờ như vậy mà cũng có thể hấp dẫn tu tiên giả khác đến, hơn nữa thực lực lại còn mạnh như vậy!
Đám người Tần Tang dồn dập nhìn về phía thanh niên họ Phương.
Đối phương tìm đến chắc chắn không phải loại lương thiện gì, thực lực không yếu, nếu như có ý tranh đoạt Quỳ Long, không tránh được lại phải đại chiến một trận.
Bọn họ điều khiển Thiên Hàn Phong Liệt Trận lâu như vậy, chân nguyên đã tiêu hao rất nhiều.
Sau khi Quỳ Long chết, toàn bộ thi thể đều thuộc về thanh niên họ Phương, bọn họ không được chia bất cứ thứ gì. Không ai muốn vì người ngoài, ở trong tình trạng không tốt lại đi liều mạng với người khác.
Huống hồ lúc này vẫn còn chưa giết được Quỳ Long, cùng lúc lại phải đối mặt với những người này, có thể nói là trong ngoài đều khốn đốn.
Thanh niên họ Phương nắm chặt huyết kiếm, không nói một lời, nhìn chằm chằm vào mấy luồng độn quang.
. . .
Trong một mảnh hải vực cách xa đảo nhỏ, có mấy bóng người áo bào đen đang mai phục dưới đáy nước.
Thân thể những người này hoà vào nước biển, nương theo mặt nước nhấp nhô, khí tức cực kỳ mờ nhạt. Tầm mắt bọn họ xuyên qua mặt nước, có thể loáng thoáng nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu trên đảo.
Lúc này, bọn họ cũng đã phát hiện những vị khách không mời mà đến.
-Đến rồi!
Giọng nói của nhị sư huynh trầm thấp, truyền âm cho những người khác:
-Nhanh! Tế Thú Vương Phiên ra!
Mọi người không nói một lời, ngồi xếp bằng ở dưới mặt nước, tạo thành một vòng tròn.
Xung quanh bọn họ, đột nhiên xuất hiện rất nhiều lá cờ, những lá cờ này đã ở đó từ lâu rồi, vây quanh bọn họ, xoay tròn. Phẩm tính của lá cờ là kim sắc, bề ngoài đều vẽ một con yêu thú, cán cờ cũng không cái nào giống với cái nào.
Cẩn thận nhẩm đếm, lại có tới hơn tám mươi mốt cái!
Dưới sự thúc giục của bọn họ, yêu thú bên trên các lá cờ dường như đang sống lại, phát ra gầm thét vô thanh, một sức mạnh kỳ dị nhanh chóng xâu chuỗi tất cả những là cờ này lại.
Những người này, mỗi người đều thao túng một phần lá cờ, chỉ có Nhị sư huynh là khống chế nhiều nhất, có lẽ phải gấp hai lần những người khác, cực kỳ phí sức, hô hấp nặng nhọc.