Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1291 - Chương 1291: Dịch Lôi Thuật

Chương 1291: Dịch Lôi Thuật Chương 1291: Dịch Lôi Thuật

-Nhị sư huynh, những người kia không có Nguyên Anh lão quỷ sao? Vạn nhất. . . Đại sư huynh sẽ không xảy ra chuyện chứ. . .

Bố trí xong đại trận, bọn họ vẫn không nhúc nhích, chờ đợi thời cơ, một sư đệ rụt rè hỏi.

Nhị sư huynh tàn nhẫn trợn mắt nhìn sang:

-Miệng quạ đen! Với trí tuệ của đại Đại sư huynh, làm sao có thể không chuẩn bị đề phòng trước? Nếu như thật sự có Nguyên Anh lão quỷ, Đại sư huynh đã tìm cách thoát thân từ lâu rồi! Từ giờ trở đi, tất cả mọi người tận sức thúc giục Thú Vương Phiên. Nhớ kỹ, không cho phép để bất kỳ người nào chạy thoát!

-Vâng!

. . .

Bên trên đảo nhỏ.

Mọi người nhìn thanh niên họ Phương , chờ đợi quyết định của hắn.

Sắc mặt thanh niên họ Phương lúc trắng lúc xanh, trừng mắt dữ tợn nhìn độn quang đang bay tới, điều khiển huyết kiếm dồn sức đâm Quỳ Long, đồng thời nghiêm nghị nói:

-Giết!

-Người tới tốc độ rất nhanh, thực lực không yếu, sợ là không kịp giết chết Quỳ Long. . .

Cừu Quý lên tiếng nhắc nhở thanh niên họ Phương.

Bốn người khác cũng bất động, Thiên Hàn Phong Liệt Trận tự động xoay tròn, hàn khí vẫn vây nhốt Quỳ Long, nhưng không tiến một bước áp chế. Không được Thiên Hàn Phong Liệt Trận phối hợp, uy lực của huyết kiếm không thể phát huy hoàn toàn.

Dưới sức phản kích liều mạng của Long Quỳ, nhiều lần không công mà lui.

Sở Hằng xem như là mắt trận, ngồi xếp bằng trên Tinh Bia giữ gìn linh trận, hai mắt nhắm chặt, không nói một lời. Tròng mắt Mã Đức Bảo đảo loạn đến xoay tròn, cho đám người Tần Tang một ánh mắt, mở miệng đồng ý với Cừu Quý phán đoán.

La Côn vẫn luôn trầm mặc ít nói cũng lên tiếng.

Tần Tang ho nhẹ một tiếng, phụ họa một câu, trạng thái của hắn không tệ, thực lực của những tu sĩ xa lạ kia cũng không mạnh đến mức khiến hắn vừa nghe ngóng được đã phải chạy trốn, nhưng hắn cũng sẽ không vì một người ngoài mà vô duyên vô cớ chém giết.

Thù lao thanh niên họ Phương hứa hẹn, chỉ là giết Quỳ Long, cũng không nói phải cùng tu tiên giả khác tranh đấu.

Vẻ mặt thanh niên họ Phương tỏ ra phẫn nộ, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm từng người bọn họ, im lặng chốc lát, nói:

-Giết chết con nghiệt súc này, Phương mỗ chỉ cần một sợi gân rồng. Thù lao ta đã hứa hẹn, một phần không thiếu. Những thứ khác trên người nó, lúc sau năm người các ngươi chia đều, thế nào?

Nghe thấy lời ấy, mọi người liếc nhau, tim ai cũng đập thình thịch.

Bảo vật quý giá nhất trên người Quỳ Long, một là Yêu Đan, cái còn lại là gân rồng, xương rồng cùng da rồng, thanh niên họ Phương chỉ cần gân rồng, ngay cả Yêu Đan cũng lấy ra phân chia, thành ý không thể nói là không đủ.

Quỳ Long Yêu Đan, rất có khả năng ẩn chứa lôi đình chi lực dồi dào, cực kỳ hiếm có, dùng để luyện chế pháp bảo tương tự Lôi Châu, hoặc bán cho lôi tu, giá trị cũng vượt xa yêu thú khác.

Bọn họ đều là người thân kinh bách chiến, cực kỳ quyết đoán, gần như không do dự đã đồng ý, lòng bàn tay đột nhiên đặt lên Tinh Bia, chân nguyên hùng hồn tràn ra ngoài.

Thanh niên họ Phương bề ngoài thì phẫn nộ, thực ra lại cực kỳ tỉnh táo, trong lòng hừ lạnh một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa, yên lặng thôi động huyết kiếm vội vàng tấn công.

Nhất thời, Quỳ Long rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.

Thương tích trên người nó càng thêm nghiêm trọng, lôi quang tan rã, vết thương trải rộng, thân thể khổng lồ gần như đã bị máu tươi nhuộm đỏ, vô cùng thê thảm.

Đám người Tần Tang gia tăng thế công, Quỳ Long liên tục bại lui, thậm chí còn bị đánh cho từ trên cao rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu thê lương.

Từ phía xa, tu sĩ đàn lao vùn vụt tới cũng phát hiện trạng thái của Quỳ Long, cực kỳ kinh sợ.

Nhóm khách không mời đang lao vùn vụt tới.

Những người này không hề che giấu ý đồ của mình, trắng trợn lao về phía bọn họ, đám người Tần Tang không khỏi có chút kinh ngạc lẫn nghi ngờ. Nhưng lúc này tên đã trên dây, không thể không bắn.

Lồng giam co lại, uy lực của Thiên Hàn Phong Liệt Trận được triển khai toàn bộ, hàn khí sắc bén như đao, giảo sát Quỳ Long.

Thanh niên họ Phương không ngớt thúc giục, đám người không giữ lại chút thực lực nào, nhất định phải làm Quỳ Long bị trọng thương trước khi đám khách không mời mà đến kia tới đây, vậy thì bọn họ mới không bị rơi vào hoàn cảnh bị tu sĩ cùng yêu thú vây công, có thể chuyên tâm đối phó với đám người đó.

Thiên Hàn Phong Liệt Trận bị thúc giục đến cực hạn, cột hàn khí hướng vào trên trong mà sụp đổ, chậm rãi ép xuống. Luồng khí trắng nhợt nhạt giống như nặng tựa vạn cân, ép cho Quỳ Long không cách nào đứng dậy được.

Mưa to rơi xuống chỗ này, nháy mắt đã bị đông cứng thành tảng băng, mặt đất xung quanh đã phủ kín vụn băng.

Quỳ Long đang kêu rên, trộn lẫn với tiếng sấm, truyền đi rất xa. Tu sĩ đang liều mạng chạy đến nghe được tiếng kêu của Quỳ Long, tim như bị đao cắt.

Cuồng phong cuốn lên sóng lớn cao ngàn thước.

Lôi Thần ẩn giấu sâu trong mây đen, vì chiến đấu mà nổi trống trợ uy.

Những tu sĩ kia mạo hiểm mưa gió sấm sét, toàn lực phi độn đến, cuối cùng, lúc gần đến nơi, bọn họ nhìn thấy Quỳ Long bị vây trong đại trận.

Linh thú ngày xưa uy phong lẫm lẫm, lúc này lại vô cùng thê thảm.

Hàn khí tạo thành gông xiềng, đè chặt nó trên mặt đất, thân hình cuộn tròn co quắp, chịu đựng công kích.

Trên người nó, vẩy giáp tróc ra từng mảng lớn, máu thịt be bét, vết máu dính đầy bùn đất cùng vụn băng, trên đầu trên người cũng toàn là vết kiếm, vết roi, khí tức suy yếu trước nay chưa từng thấy.

Quỳ Long đang thét gào, âm thanh đặc biệt khàn, nó thấy được người quen đến, trong mắt dấy lên mong đợi, ra sức giãy dụa.

-Dừng tay!

-Thả nó ra!

-Tự tìm chết!

......

Thấy cảnh này, những tu sĩ mới đến trợn muốn rách cả mí mắt, gầm thét liên tục, ra lệnh cho đám người Tần Tang thả Quỳ Long ra.
Bình Luận (0)
Comment