Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1319 - Chương 1319: Cảnh Tượng Quen Thuộc

Chương 1319: Cảnh Tượng Quen Thuộc Chương 1319: Cảnh Tượng Quen Thuộc

Khi bị rớt xuống Vân Kiều, hóa thân cảm giác cả người nhẹ bẫng, bị phi kiếm tiếp được, sau đó thoát ly khỏi huyễn cảnh của Vân Kiều.

Hầu hết mọi người ở đây đều cho rằng hóa thân đã ngã xuống nước từ trước đó rồi. Đám người ngã xuống Vân Kiều bây giờ chia thành hai nhóm, phân biệt ngồi hia bên trái phải của bến tàu, vài người thì đang ngồi xếp bằng điều tức, vài người thì lại đứng dậy nhìn lên Vân Kiều, thần sắc mỗi người lại khác nhau.

Trong đó, những người bên trái ít hơn bên phải nhiều, vẻn vẹn chỉ có hơn mười người, tất cả những người này đều có bộ dáng phi thường cao ngạo, bao gồm cả người thiếu niên đã ngã xuống đầu tiên kia, vẻ mặt sa sút tinh thần, lo lắng tiều tụy trước đó đã biến mất, thay vào đó là biểu cảm cực kỳ vui mừng.

Trái lại những người ngồi bên phải, nhân số tuy nhiều, nhưng lại rơi vào tình cảnh bi thảm.

Nhìn thấy cảnh tượng này, hóa thân không cần nghĩ cũng biết, những tu sĩ ngồi ở phía bên trái bến tàu đã được Yên Miểu Các chọn trúng.

Hóa thân nhìn lướt qua khung cảnh một cái.

Quả nhiên, thiếu niên lúc trước kiểm trắc có tam linh căn cũng ở phía bên trái.

Trong lòng vừa mới xuất hiện suy nghĩ này, hóa thân bèn nhìn vị kiếm tu kia, chỉ thấy vị kiếm tu chỉ tay về phía bên trái một cái, hóa thân cảm thấy căng thẳng, trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của những người ngồi bên phải, bị phi kiếm đưa đến bên trái bến tàu.

Trên mặt hóa thân lộ ra vẻ vui mừng, nhưng hắn cũng không lập tức ngồi xuống điều tức khôi phục chân khí mà vội vàng chạy tới chỗ vị kiếm tu, hành lễ nói:

- Đa tạ tiền bối đã ủng hộ đệ tử !

- Tên tiểu tử ngươi cũng khá biết điều đấy !

Kiếm tu thu hồi phi kiếm, cố tình trêu đùa hắn vài câu.

Tu sĩ trung niên thì dò xét nội tình của hóa thân một phen, trên nét mặt của hắn cũng không giấu đi sự tán thưởng với hóa thân:

- Không tệ, có can đảm lo việc của thiên hạ, hơn nữa tính cách lại kiên nghị, mãi đến khi linh lực cạn kiệt mới bị Vân Kiều làm ảnh huởng, rối loạn tâm cảnh. Thiên phú tu luyện mặc dù hơi yếu một chút, nhưng tâm tính lại trên tất cả mọi người ở đây một bậc, khó trách ngươi có thể đột phá được tam đại bình cảnh ở Luyện Khí cảnh, sau này chưa chắc ngươi đã không có thành tựu gì !

Vị kiếm tu cũng thu hồi vẻ cợt nhả, nghiêm mặt nói:

- Ngươi đúng là một hạt giống luyện kiếm tốt, ngươi có muốn bái nhập vào Phi Hồng Đường của chúng ta để học tập kiếm thuật không ?

- Đinh sư đệ !

Tu sĩ trung niên nhìn hắn với vẻ mặt trách cứ :

- Những đệ tử này còn phải trải qua sự khảo nghiệm của Các chủ nữa, hắn đi đâu cũng là do Các chủ tự mình phân phối. Các chủ cũng sẽ căn cứ vào tình huống của hắn mà đưa ra quyết định, chúng ta thân là đệ tử của Yên Miểu Các, cũng không cần phải bao biện làm thay.

Kiếm tu cười hắc hắc, căn bản không sợ vị sư huynh này,nói:

- Khi Các chủ sư bá phân phối đệ tử, cũng không phải là suy xét từ thiên phú và ý muốn của bọn chúng hay sao ? Tâm tính của người này đã không cần rèn luyện thêm nữa, cái hắn thiểu chỉ là con đường tu luyện thích hợp mà thôi, trừ Phi Hồng Đường của chúng ta ra, còn chỗ nào thích hợp với tiểu tử này hơn được chứ, chẳng lẽ lại đi Chú Đỉnh Đường nghịch lửa sao ? Ta cũng chỉ muốn chỉ điểm cho hắn sớm một chút, tránh để hắn lầm đường lạc lối, lãng phí tài năng mà thôi.

Người thứ tư im lặng từ nãy đến giờ bỗng nhiên cũng lên tiếng,nói :

- Tâm tính của kẻ này rất ổn định, nếu đến Tuyết Ảnh Đường chúng ta vẽ phù chú cũng không tệ lắm.

Sau khi nói xong, hắn lại cúi đầu xuống, im lặng không nói thêm điều gì nữa, mặc kệ ánh mắt sắc bén như kiếm của vị kiếm tu kia.

Tu sĩ trung niên và nam tử áo xanh liếc nhìn nhau, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Đệ tử còn chưa thu vào cửa, hai người này đã bắt đầu minh tranh ám đấu.

Khi thân ngoại hóa thân nghe bọn họ tranh cãi, trong lòng cũng cảm thấy dở khóc dở cười, không ngờ thiên phú tệ hại như mình, vậy mà cũng gây nên tranh đoạt, cũng may hắn kịp thời 'rơi xuống', không có biểu hiện quá biến thái, nếu không có lẽ hai người còn lại cũng sẽ tham gia tranh đoạt đệ tử cũng nên.

Lúc này, trên Vân Kiều còn lại năm người, mỗi một người đều có tu vi mạnh hơn hóa thân, ít nhất là từ Luyện Khí cảnh tầng mười trở lên.

Thậm chí còn có một vị lão giả trung niên, tu vi đạt tới Luyện Khí Cảnh tầng thứ mười ba, đứng đầu trong tất cả mọi người tham gia khảo hách lần này.

Bốn vị tu sĩ của Yên Miểu Các đang bàn bạc với nhau xem có nên giữ lạo lão giả này hay không.

Một lát sau, những người này lần lượt rớt xuống cầu, nhưng biểu hiện của lão giả làm người khác cũng phải lau mắt mà nhìn, biểu hiện của hắn cũng khá giống với hóa thân, kiên trí cho tới khi linh khí gần như cạn kiệt hết, mới từ trên Vân Kiều ngã xuống.

Mãi đến một khắc cuối cùng, lão giả bị cuồng phong bên ngoài quấy nhiễu, bên trong lại có Vân Kiều làm loạn tâm cảnh, thân thể giống như ngọn liễu trong gió, tâm thần vẫn còn duy trì một tia thần thức thanh tỉnh, ương ngạnh kiên trì mãi mới bị đánh bại.

Mọi người đều nhìn về phía lão giả bị phi kiếm đưa về bến tài.

Cả bến tàu đều lặng ngắt như tờ.

Thần sắc của bốn vị tu sĩ của Yên Miểu Các nghiêm nghị, thu hồi vẻ cợt nhả từ nãy đến giờ.

Kiếm tu âm thầm tỏ ra than thở, tiếc nuối thì thào nói :

- Đáng tiếc ! Tuổi tác quá cao, không có hy vọng Trúc Cơ.

Nhãn thần tên tu sĩ của Tuyết Ảnh Đường sáng lên, hắn giống như nhặt được của quý vậy, nhất thời bỏ quên sự việc của hóa thân ra sau đầu.
Bình Luận (0)
Comment