Chương 1320: Dẫn Dắt Mọi Người
Chương 1320: Dẫn Dắt Mọi Người
- Huynh đài nhanh chóng điều tức lại chân khí đi.
Tu sĩ trung niên vào phía bên trái bến tàu.
Lão giả này cũng là nhân tinh, giang hồ lão luyện, chỉ cần nhìn qua một cái là biết mình đã được chọn, mặc dù đã sức cùng lực kiệt, nhưng lão vẫn run run rẩy rẩy đứng lên hành lễ với bốn vị tu sĩ kia :
- Vãn bối đa tạ !
Trên mặt hắn bỗng nhiên lão lệ tung hoành.
Nhưng không có một ai chế giễu hắn.
Những tu sĩ ngồi bên phải bến tàu từ nãy đến giờ lộ ra biểu cảm đăm chiêu, một vài người còn không đợi người của Yên Miểu Các công bố kết quả, bọn họ cũng đã ngẫm hiểu rằng mình đã bị loại, đành chắp tay chào những người còn lại, sau đó thi triển động quang bay đi.
- Các vị đạo hữu !
Tu sĩ trung niên quay đầu nhìn phía bên tàu bên phải,nói:
- Hôm nay các vị không thể vượt qua thử thách của Vân Kiều, hãy trở về đi !
Tuy hầu hết mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cuối cùng vẫn có người òa khóc thành tiếng.
Tu sĩ trung niên xoay người nhìn về phía bên trái,nhắc nhở những người còn lại:
- Các ngươi mặc dù đã vượt qua thử thách của Vân Kiều, nhưng tạm thời vẫn chưa được coi như đệ tử của Yên Miểu Các ta, có thể trở thành đệ tử chính thức của Yên Miểu Các ta hay không, tất cả đều phải do Các chủ định đoạt, các ngươi lên thuyền trước đi !
Vừa nói dứt lời, tu sĩ trung niên ném ra ngoài một chiếc thuyền trúc lớn bằng bàn tay.
Thuyền trúc đón gió mà lớn lên, cuối cùng biến thành một chiếc thuyền lớn, mọi người nối đuôi nhau bước lên thuyền, thuyền lớn phá sóng mà đi, phóng về phía hòn đảo giữa hồ với tốc độ cực cao.
Vân Kiều đã tan biến từ lúc nào không hay, sương mù tán hết, không còn sót lại một chút dấu vết nào.
Chẳng mấy chốc, chiếc thuyền lớn đã mang bọn họ tới phụ cận của hòn đảo, sau đó lái thẳng qua làn sương mù dày đặc không chút do dự.
Hơi nước cuồn cuộn, như sóng lớn ập từ hai phía vào thuyền.
Sau khi tiến vào làn sương mù, bốn phía chỉ toàn một mảnh hơi nước trắng xóa, người ngoài nếu đi vào đây nếu như không để ý sẽ rất dễ lạc lối.
Mọi người đều tỏ ra kinh sợ, chỉ có hóa thân có kiến thức rộng rãi, nhìn ra được một chút manh mối, làn sương mù dày dặc này không phải là một loại linh trận quá cường đại, chỉ là một loại huyễn trận bình thường mà thôi.
Thiên Mục Điệp trước đó đã thăm dò qua Yên Miểu Các một lần, bên trong làn sương mù không chỉ có môt hòn đảo ở giữa hồ, rất có thể là một mảnh thủy vực có diện tích không nhỏ bị sương mù phong tỏa mà thôi.
Lấy thực lực của Yên Miểu Các, họ không có khả năng bố trí loại linh trận ẩn nặc đỉnh cấp như vậy, hộ sơn đại trận chân chính còn đang được giấu ở bên trong.
Mọi người không thấy tu sĩ trung niên có động tác gì, thuyền trúc tạt qua làn sương mù một hồi, cảnh vật trước mắt cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
Sóng nước mênh mông.
Trong có vài tòa thanh phong, nó cao lớn cũng chả kém gì mấy tòa sơn phong ở bên ngoài.
Giữa những tòa thanh phong này lại nối với nhau bởi những cây cầu bạch ngọc, trên cầu hiện tại có khá nhiều nhân ảnh, có lẽ là đệ tử của Yên Miểu Các. Bên trên một vài Bạch Ngọc Kiều có treo đầy dây leo, từ trên cao rủ xuống, cao thấp không đều nhau, có dây leo dài tới mức có thể chạm mặt nước.
Dây leo đung đưa trong gió nhẹ, giống hết như một tấm màn che tự nhiên vậy, tọa nên một cảnh tượng dạt dào sinh cơ.
Cảnh vật như chốn bồng lai tiên cảnh, làm cho những tên tán tu nghèo kiết xác, cô lậu quả văn trong đám người dự thi cũng cảm thấy kinh ngạc đến ngây người.
Trên mặt hóa thân cũng lộ ra thần thái ngơ ngác.
Cảnh tượng sơn trung thủy, nhân trung sơn, phong thủy hữu tình, đột nhiên làm gợi lại những ký ức xa xưa trong lòng “Tần Tang”.
Thiếu Hoa Sơn.
Ở nơi đó hắn có kẻ thù, nhưng hắn cũng có những người bằng hữu thân thiết.
Tuy những năm tháng ấy in sâu trong ký ức của Tần Tang không phải là một nơi hoàn toàn mỹ hảo, nhưng nơi đó lại là nơi chứng kiến hắn trải qua mấy lần lột xác, là bước đệm để chân thân Tần Tang đạt được đến thành tựu như bây giờ.
Mười năm một thoáng đã qua, cố nhân không biết có còn hay không ?
- Mấy ngọn núi phía trước, chính là nơi xây dựng sơn môn của Yên Miểu Các. Nếu như không có gì điều gì bất ngờ xảy ra, nơi này chính là nơi mà các ngươi sẽ tu luyện sau này.
Thanh âm của tu sĩ trung niên làm mọi người bừng tỉnh, tu sĩ trung niên đạp nhẹ một cái, thuyền trúc chấn động rời khỏi mặt nước, bay tới một tòa thanh phong.
Khi chiếc thuyền gần tới tòa thanh phong kia, tu sĩ trung niên lấy ra lệnh bài lắc một cái, sau đó thuận lợi bay tới rồi đáp xuống một cái bệ đá ở sườn núi, rồi tu sĩ trung niên thu hồi chiếc thuyền trúc kia, thả mọi người xuống.
Cạnh bệ đá nơi thuyền trúc đáp xuống có một con đường, con đường này thông thẳng tắp lên tới đỉnh núi, hai bên con đường này là sơn lâm thấp thoáng, bọn hắn mơ hồ có thể nhìn thấy một vài tòa đại điện có khí thế cực kỳ bất phàm.
- Đi thôi, theo ta đi gặp Các chủ !
Tu sĩ trung niên dẫn dắt mọi người, nhanh chóng theo bậc thang mà lên.