Chương 1321: Lão Đạo Sĩ
Chương 1321: Lão Đạo Sĩ
Khi hóa thân đến nơi này, hắn vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh của Phương Đình.
Nhưng sắc mặt của hóa thân vẫn không có nhiều thay đổi, hắn đi theo phía sau mọi người, từ từ từng bước một đi lên đỉnh núi.
Chẳng bao lâu sau, họ họ đã đi ra khỏi chỗ rừng cây, đi tới phía trước một tóa đại điện.
Tu sĩ trung niên tiến lên một bước, cất cao giọng nói:
- Khởi bẩm sư tôn, đệ tử phụng mệnh đi giám sát đại điển thu đồ lần này, đã chọn lựa ra những đệ tử mới hợp với yêu cầu của sư tôn. Hiện tại, đệ tử đã mang những người được chọn lên núi, mời sư tôn xem xét
- Vào đi !
Cánh cửa đại điện tự động mở ra, bên trong đó lại truyền ra một giọng nói cực kỳ quen tai.
- Trần sư thúc ?
Tu sĩ trung niên nhanh chóng bước vào đại điện, phát hiện ra bên trong có hai người đã chờ sẵn từ lâu, đó chính là Trần sư thúc cùng với vị thiếu nữ thân bí bị Trần sư thúc mang về đến tận cửa Phương Đình, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc nói:
- Sư tôn ngài…
Tu sĩ họ Trần thản nhiên nói:
- Các chủ sư huynh đột nhiên có chút linh cảm, cảm thấy có chút lĩnh ngộ đối với công pháp nên đi bế quan rồi. Sự tình tiếp sau đây sẽ do lão phu an bài tất cả, các nguoi có ý kiến gì không ?
- Đệ tử không dám !
Tu sĩ trung niên mặt hơi đổi sắc, vội vàng tiến lên đưa cho tu sĩ họ Trần một cái ngọc giản:
- Trần sư thúc, trong ngọc giản này là tư liệu của những đệ tử mới được chọn.
Tu sĩ họ Trần khẽ 'Ừm' một tiếng, tiếp nhận ngọc giản, bắt đầu dò xét những người được chọn trong lần khảo hạch này.
Bị một cường giả Kết Đan cảnh nhìn chằm chằm vào, biểu lộ của mọi người cực kỳ mất tự nhiên, giống như kiểu bọn họ đang trần truồng đứng trước mặt vị cao thủ Kết Đan cảnh này vậy, trong lòng đám người này không khỏi âm thầm lo lắng.
Sau khi tất cả mọi người đi vào, Phương Đình cũng nhìn thấy hóa thân đi vào, vẻ mặt cao hứng đi lên chào hỏi với hóa thân.
Hóa thân cũng chỉ biết thầm than đau khổ mà thôi, cũng chỉ đành ngó lơ nàng đi.
Không ngờ rằng người quyết định vận mệnh của bọn hắn lại là tu sĩ họ Trần này, cũng chỉ hi vọng hắn làm việc công tâm theo lẽ thường mà thôi.
- Lan Đấu Môn vừa tuyển chọn một nhóm đệ tử từ Yên Miểu Các ta, lần này có thể tuyển chọn nhiều người như vậy, cũng coi như không tệ, các ngươi xem như cũng đã làm việc tận tâm.
Tu sĩ họ Trần cũng nhẹ nhàng gật đầu tán thưởng bốn người tu sĩ kia một câu.
Bốn người nghe thấy tu sĩ họ Trần khen ngợi bọn họ như vậy, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng.
Sau đó, tu sĩ họ Trần thay đổi hướng nhìn, giơ tay chỉ về phía tên thiếu niên có tam linh căn rồi nói:
- Ngươi ! Bước ra đây !
Thiếu niên bị dọa cho hết hồn, sắc mặt trắng bệch, tay chân luống cuống, thân thể run hết cả lên.
- Nhìn lão phu đáng sợ đến thế sao ?
Tu sĩ họ Trần nhìn thấy biểu cảm của tên thiếu niên kia như vậy thì cảm thấy không quen, lông mày cau chặt, lạnh lùng nói:
- Khó trách ngươi bị nhận xét là có tâm tính hạ đẳng, thế thì làm theo lời bốn vị sư điệt nói vậy, đưa hắn đi Chú Đỉnh Đường rèn luyện ba năm, sau đó xem hắn thay đổi ra sao rồi tính !
Vừa nói dứt lời, tu sĩ họ Trần ném cho tên thiếu niên kia một cái lệnh bài màu đỏ, để cho hắn mang theo bên người.
Sau đó, tu sĩ họ Trần liên tục chỉ điểm mấy người, có người thì hỏi mấy câu, có người thì không thèm hỏi một câu nào, trực tiếp vứt cho người đó một cái lệnh bài là xong.
Câu hỏi khảo nghiệm của hắn thì như thiên mã hành không, chẳng có liên quan hay bài bản một chút nào, có lúc thì hỏi lai lịch hoặc kinh lịch của một người, có lúc lại hỏi cảm ngộ trong quá trình tu hành của một người khác, làm cho mọi người không biết đường nào mà lần, chỉ có thể dựa vào khả năng của mình để ứng đối.
Những lệnh bài có màu sắc khác nhau, cũng đại biểu cho các phân đường khác nhau trong Yên Miểu Các.
Sau khi nhìn thấy từng người từng người một bị gọi tên mà vẫn chưa tới lượt mình, tâm trạng của hóa thân càng ngày càng nặng nề.
Mãi đến cuối cùng, chỉ còn hóa thân và lão giả có tuổi tác lớn nhất là chưa được phỏng vấn mà thôi.
- Chẳng lẽ lão gia hỏa này thật sự muốn nhắm vào mình sao ?
Hóa thân âm thầm tự nhủ trong lòng, nếu như đại kế của Tần Tang chỉ vì một chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn này mà thất bại, đến lúc đó chắc hắn khóc không ra nước mắt luôn ấy chứ.
- Ngươi tên là Triệu Tùng Tiều sao ? Đến đây đi !
Tu sĩ họ Trần chỉ vào lão giả, hiện tại chỉ còn mỗi một mình hóa thân mà thôi.
Phương Đình cảm giác được có việc gì đó không hợp lý ở đây, nhưng cũng câm như hến, một câu cũng không dám nói. Những người khác cũng không phải kẻ ngốc, bọn hắn đã sớm nhận ra vấn đề này rồi, bắt đầu có tâm lý ngồi xem kịch hay.
- Lấy tu vi của ngươi, mà có thể rèn luyện tâm tính như thế này thật sự là không tồi, ngươi cũng không phải hoàn toàn không có hi vọng Trúc Cơ.